Phan Nữ
(tiếp theo kỳ trước)
Đối với hoàn cảnh của tôi, việc làm kimô phải tuỳ theo ḷng từ tâm, sự giúp đỡ của viện ung thư, của các bác sĩ t́nh nguyện giúp đỡ tôi. Do đó nếu cũng có thể bị trục trặc như lần này, vị nữ bác sĩ t́nh nguyện lo cho tôi đă đến ngày có baby nên bà đă vắng mặt, bà cũng không quên gởi tôi cho một nam bác sĩ khác. Nhưng lần này tôi không được thử máu trước, vậy là tôi phải đợi một tuần lễ nữa, sau khi đi thử máu mới được vô thuốc.
Lần vào thuốc thứ bảy, các khớp xương của các lóng tay chân càng nhức hơn, không từ từ như lần trước, đầu và mặt đau nhức nên rất khó chịu, mệt mỏi. Tôi chỉ nằm trên giường ráng chịu các cơn đau, bàn tay, bàn chân tê không có cảm giác. Khi thấy móng tay, chân tím đen là biết thuốc đang c̣n trong cơ thể đă tuần lễ nay mà vẫn chưa giảm bớt.
Mùa đông đă gần hết, sắp tới mùa xuân, cây lá trổ chồi non, tuyết vẫn c̣n rơi, vài tia nắng sáng rực dưới bầu trời xanh cao nhắc nhỡ tôi: mùa đông sắp qua. Nh́n lại thời gian qua, con đă được Chúa dắt con đi gần hết quảng đường đen tối mù mịt, nhiều lo sợ và tưởng chừng như có lúc không c̣n đủ sức để bước đi nữa. Nay tuy sức c̣n yếu nhưng tôi tin rằng đoạn đường đă loé sáng và có hy vọng trước mắt. Vậy là hơn tháng qua, nay đă vào tháng 3 năm 2005, mùa Phục Sinh sắp đến, tôi cảm tạ ơn Chúa đă sắp xếp, an bài tất cả cho con người đơn côi và bất lực như tôi.
Những cục tuyết trắng xoá trên cây cứ từ từ rơi dưới ánh nắng trong lành, và rồi các cành cây cũng sẽ được rũ sạch hết các cục tuyết bám nặng, sẽ được nhẹ nhàng và vươn cao lên, chồi lá sẽ xanh tươi để đón mùa xuân tới, sẽ trổ hoa đầy màu sắc rực rỡ, sinh lực sẽ trở lại đều hoà theo luật tuần hoàn của trời đất.
Lạy Chúa, con cũng đang trông chờ sau lần làm kimô cuối cùng này, hy vọng cơ thể con sẽ không c̣n tế bào ung thư nào sót lại nữa, giúp con vững ḷng tin tưởng rằng sự sống sẽ trở lại với con trong những ngày sắp đến của quảng đời c̣n lại, mọi sự khó khăn, nguy hiểm đều qua đi, b́nh an sẽ đến, thánh ư Chúa thật là tuyệt vời mà sự ước đoán tầm thường của con không thể nào ngờ được.
Hôm nay tôi vào bệnh viện làm kimô lần thứ tám cũng là lần cuối cùng tôi gặp các cô y tá, chuyên viên vào thuốc cho tôi. Sự đau nhức cũng như các lần trước, nhưng lần này, tôi cảm thấy dễ chịu hơn v́ biết rằng ḿnh sẽ không c̣n làm nữa, sự sống, sức khoẻ sẽ từ từ trở lại với tôi, nghĩ vậy sự đau đớn chán năn và mệt mỏi cũng giảm đi rất nhiều.
Về nhà, tôi nằm yên để chịu đựng các cơn đau nhức từ từ trăi đều khắp cơ thể. Tôi không buồn nói năng với ai và không muốn ăn uống ǵ v́ lần này nhức quá! Cứ như vậy qua một tuần lễ thuốc sẽ giải ra dần; cơn nhức cũng giảm bớt, tay chân vẫn bị tê, không có cảm giác. T́nh trạng này vẫn kéo dài suốt mấy tuần lễ. Cơ thể chưa trở lại b́nh thường, c̣n yếu sức, đi lại khó khăn v́ chân không có cảm giác, hay bị đụng dễ vấp ngă. Trong thời gian này, bà con bạn bè xa gần hay gọi phone thăm hỏi, mừng cho tôi đă vượt qua được đoạn đường nguy hiểm đầy khó khăn thử thách. Sự sống bắt đầu.
Đến ngày hẹn gặp lại bác sĩ lần sau cùng của giai đoạn kimô, sau khi khám toàn bộ, xem lại vết mổ, bà bác sĩ tươi cười nói với tôi: Nu Phan, bà đă hoàn tất tốt đẹp các lần kimô, bà hăy yên tâm tiếp tục dưỡng bệnh, không c̣n phải lo lắng, sau ba tháng tôi sẽ xem lại.
Vậy là qua ba tháng mùa thu và ba tháng mùa đông 2005, thật đặc biệt mà tôi không bao giờ quên trong cuộc đời. Nh́n lên lịch chỉ c̣n hơn tuần lễ nữa là 21/03: mùa xuân sắp trở lại. Suốt 6 tháng dài đăng đẵng biết bao chịu đựng, giờ tất cả đă vượt qua. Nếu không có Chúa và Mẹ Maria d́u dắt con, con sẽ không đủ sức đi hết đoạn đường đen tối này. Bây giờø con lại được sống với đứa con duy nhất của con. Ngày lễ Phục Sinh là ngày Chúa sống lại, mùa xuân cũng là mùa mọi vật bắt đầu mầm sống; con cảm tạ Chúa đă ban cho con sự sống cũng bắt đầu từ đây. Nếp sống b́nh thường đang trở lại từ từ với tôi. Chừng tháng sau, tôi bước ra ngoài hít thở luồng không khí ấm áp của thiên nhiên, những chồi lá xanh tươi, những bông hoa tươi sắc của mùa xuân đang đua nở khiến tôi tuy c̣n yếu, mệt nhưng cũng cảm thấy phấn khởi và đầy hy vọng trong những ngày tháng sắp tới.
Được như vậy tôi thật vô cùng cảm động. Tôi không bao giờ quên ơn những vị đại ân nhân và ân nhân đă cứu giúp cho tôi: tinh thần, vật chất để tôi có đủ can đảm vượt qua bao nguy hiểm, lo âu vừa qua.
Không biết nói ǵ hơn, tôi xin chân thành ghi ơn:
- Anh chị An Nhung: Đại ân nhân đă tận tâm, chu đáo lo cho tôi suốt thời gian trị bệnh.
- Gia đ́nh chị Nga, chị Mỹ, chị Châu, chị Xuân.
- Gia đ́nh em Yến Hiệp và các cháu, Ông Lưu, Bác Vượng đă giúp đỡ mẹ con tôi có cuộc sống hôm nay.
- Gia đ́nh d́ Đang và các em-Em Thuận, chị Phụng, chị Tuấn, gia đ́nh chị Toán, gia đ́nh anh chị Diễm Đức và các bạn, gia d́nh anh chị Trọng, gia đ́nh bạn Huệ và các bạn thân ở Cali.
- Tất cả các bạn học Bùi Thị Xuân, Đalat hiện ở Cali, Texas, New York, Canada, Úc, Pháp…
Mọi người đă luôn gọi phone thăm hỏi, nâng đỡ tinh thần và vật chất trong suốt thời gian trị bệnh.
Tôi cũng xin ghi ơn: Cô Hằng, cơ sở BPSOS; Chị Tuyết: Vietnamese Resettlement Association đă hướng dẫn tôi các thủ tục đi trị bệnh; Bác sĩ: Richard V. Brenner:Virginia Suggery Associates, P.C.F.Virginia; Bác sĩ: Anne M. Favret: Fairfax Northern Virginia. Hematology Oncology P.C.; Bác Sĩ Miller, Bác Sĩ Tiller, Fair Oak & Fairfax Hospital, Fairfax Radiology Consultats P.C, Mrs. Henry J. Hud. Ed.S.C, Department of Human Services, Economic Independence Division.
Tất cả các vị đại ân nhân đă giúp tôi mọi phương tiện chữa trị bệnh.
Cuối cùng tôi xin ghi lại cảm nghĩ đặt biệt của tôi: là một người Việt Nam, của một nước nghèo mới tới Hoa Kỳ được một năm, Tôi thấy nước Mỹ là một quốc gia tự do dân chủ, rộng lớn và giàu đẹp, văn minh, khoa học tân tiến nhất thế giới, có điều làm cho tôi cảm phục và cảm động nhất đó là: ḷng quảng đại, nhân từ và bác ái. Họ thật xứng đáng được hưởng những ǵ tốt đẹp mà tạo hoá đă ban tặng cho họ. Tôi cũng xin nói lên lời cảm ơn Chính Phủ Hoa Kỳ đă có những tổ chức, trung tâm từ thiện, sẵn ḷng cứu giúp những người gặp cảnh khó khăn hiểm nghèo.
Tôi cũng nguyện cầu ơn trên ban đến cho tất cả quư vị ân nhân và gia đ́nh mọi sự an lành, mọi người được may mắn, đừng bị bệnh ung thư như tôi.
Mạch Sống Số 43, tháng 1, 2006