Ngày thứ sáu 25 tháng 4 năm 2008, mới tám giờ mà các Bác trong Hội Cao Niên BPSOS đă có mặt tại văn pḥng BPSOS- Houston. Có khoảng chừng hơn bốn chục Bác, đứng tụm năm, tụm ba, nói cười vui vẻ. Hôm nay văn pḥng tổ chức đi du ngoạn biển Kemah. Nhân viên trong ban tổ chức du ngoạn tíu tít chạy lăng xăng lo công chuyện.
"Xe buưt đúng 9 giờ là đến, các Bác đă tới đông đủ rồi đó, nhờ chú Nghĩa điểm danh dùm cháu, cháu c̣n lo đem thức ăn xuống xe," cô Thảo vừa đi vừa nói vói lại.
Xe tới, các Bác lần lượt lên xe. Những mái đầu bạc trắng, tuổi từ sáu mươi lăm đến tám mươi, ríu rít tṛ chuyện với nhau.
Anh Nghĩa Đặng ngồi hàng ghế đầu để tiện giao dịch với chú tài xế người Mễ. Anh Mai, cô Chi Mai, cô Trọng ngồi ở ghế chót.
Kỳ đi du ngoạn nầy là do tiền của các Bác cao niên đóng góp để thuê xe buưt, c̣n về phần ẩm thực th́ có sự yểm trợ của nhân viên BPSOS. Tuy xe không có máy lạnh, nhưng ngày đó trời cũng mát và có gió, nên các Bác cao niên cũng thấy thoải mái.
Xe đi từ văn pḥng BPSOS đường Bellaire, qua Hwy 59 South trực chỉ tới vùng Clear Lake, nơi trung tâm NASA, rồi tới bến Kemah san sát du thuyền. Xe ngừng lại nơi giải trí Kemah Board Walk vừa đúng 11 giờ sáng.
Trên xe ai nấy đều im lặng ngắm cảnh ven đường. Có những khu thương mại mới xây cất đẹp đẽ, có những khoảng đồng ruộng đầy cỏ hoa. Ngày thường lái xe chúng ta không chú ư nh́n, nhưng hôm nay, ngồi trong xe, cảnh vật như dành cho ta một vẻ đẹp riêng. Tháng Tư nầy vẫn c̣n là mùa xuân nên hoa dại nở đó đây.
Xe ngừng tại băi đậu xe, mỗi người được mời chụp một tấm h́nh kỷ niệm, rồi được hướng dẫn tới xe để lấy bánh sandwich và nước uống.
Ai nấy đều t́m chỗ có bóng mát ngồi ăn uống rồi mới đi chơi trong Kemah Board Walk. Ngọc Huỳnh, cameraman, và anh Mai xách máy chạy đi thu h́nh, phỏng vấn các Bác. Bác nào cũng vui vẻ cho ư kiến:
"Gió biển khỏe quá," Bác Mười nói.
"Đi chơi vui quá, cám ơn BPSOS đă lo cho chúng tôi," một bác cao niên tuyên bố.
Lâu lâu nhờ Hội cho đi chơi, má con tôi cảm thấy rất thanh thản tinh thần… Cô ca sĩ Thanh Diệp nh́n bà Mẹ (Bác Phan Măo, đang nhai bánh ḿ nhóp nhép). Yêu cầu Hội cho đi đều đều.
Mọi người tản mác đi chơi trong khu giải trí. Một nhóm ra ngắm biển. Con đường có hàng lan can bằng gỗ chạy ṿng, dọc theo bờ nước. Gió mát dẫn hơi mặn vào buồng phổi. Ôi! thoải mái chi lạ! Vài con chim Chàng Bè (Pelican) với cái mỏ dài cùng cái b́u quá khổ đứng cô đơn trên những cây cột gỗ, chẳng thèm để ư đến những bầy hải âu kêu quác quác ở trên trời. Một chiếc thuyền đánh cá có tên tiếng Việt đang từ từ vào bờ. Một bà mặc áo màu, đội nón lá đang đứng quét sàn tàu. Vẫy tay chào Bà mà ḷng cảm thấy vui vui, tưởng chừng như đang đứng ở băi biển Vũng Tàu nơi quê nhà.
Khu giải trí trẻ em và người lớn cùng các tiệm ăn, quán nước, chen lẫn với cỏ hoa trông rất nghệ thuật. Lần xuống Aquarium, nơi có những con cá màu sắc tuyệt đẹp, có anh thợ lặn đang biểu diễn một màn cho cá ăn. Lại bắt gặp bác Grace Lê cùng 3 người bạn đang ngồi bóp chân và xoa tay… (h́nh như các Bác đang sử dụng bài thể dục mà ông Thầy Lưu Tấn Hồng dạy các Bác mỗi tuần).
Đi chơi chưa hết khu vực th́ đă đến giờ về. Ban tổ chức lăng xăng điểm danh các Bác để không ai bị thất lạc. Cô Hải dặn ḍ Ông tài xế chở đoàn đi thăm khu chợ cá ở gần đấy. Xe đến khu chợ, mọi người đi tiệm nầy qua tiệm khác để xem những hải sản tươi trưng bày tại đây. Người th́ mua cua, kẻ th́ tôm, cá.
Đồng hồ chỉ 2 giờ chiều, xe sắp sửa lăn bánh th́ thấy Cô Thảo lên xe nói vài lời từ giă các Bác. Cả xe nhao nhao vỗ tay cám ơn ban tổ chức đă chu đáo lo cho các Bác được một ngày đi chơi thật vui.
Xe về tới băi đậu xe chợ Hồng Kông 4, đúng 4 giờ rưỡi, c̣n kịp cho các Bác về nhà đăi con cháu món seafood tươi ngon trong buổi cơm chiều.
[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển: http://www.machsong.org.]