Lê Mộng Hoàng
Hai ngày 7 và 8 tháng 11 vừa qua, cơ quan HIAS (Hebrew Immigrant Aid Society) đă tổ chức một cuộc hội thảo về Chương Tŕnh Hôn Nhân và Mái Ấm Gia Đ́nh cho các cơ quan bất vụ lợi khắp nước Mỹ với chủ đề "Accessing the Past and Looking into the Future" (Bước vào Quá Khứ và Nh́n về Tương Lai) tại khách sạn Radisson thành phố New Rochelle, Nữu Ước.
Hơn 50 người từ các hội bất vụ lợi thuộc các tiểu bang Chicago, Illinois, Georgia, Texas, St. Louis, New Jersey, Kansas, California, Virginia về tham dự. Phái đoàn của UBCNVB gồm 6 người: Phạm Trinh (GA), Nguyễn Hải (TX), Quỳnh Lan (PA), Đặng Thanh (MO), Tiến Sĩ Nguyễn Đ́nh Thắng và tôi (VA).

Ủy Ban Cứu Người Vượt Biển tham dự hội thảo. Đứng: TS Nguyễn Đ́nh Thắng, Bà Lê Mộng Hoàng. Ngồi: Cô Đặng Thanh, Cô Phạm Trinh, Bà Nguyễn Hải, Cô Nguyễn Quỳnh Lan.
Các cô Trinh, Hải, Lan, Thanh đều bay đến Nữu Ước từ trưa Thứ Ba ngày 6 tháng 11, riêng tôi muốn đi nhờ xe anh Thắng nên đến 7 giờ tối Thứ Ba mới rời khỏi Virginia. Lư do rời Virginia chậm là v́ "chàng trai nước Việt" Nguyễn Đ́nh Thắng đă phải điều trần trước Quốc Hội về T́nh Trạng Nhân Quyền ở Việt Nam của TNS Christopher Smith.
Lúc mở cửa xe, tôi hỏi: "Anh Thắng đă ăn cơm chiều chưa?"
Anh trả lời: "Từ sáng đến giờ chưa ăn ǵ cả!"
Có lẽ v́ lo cho đại sự nên quên bẵng cái bao tử. Nếu hiền mẫu của anh Thắng nghe câu đáp nầy chắc bác cũng xót xa như tâm trạng của tôi lúc ấy. Nhưng ngoài sự xót xa tôi c̣n có thêm ḷng cảm phục và ước mong cộng đồng Việt Nam có thêm nhiều "chàng trai nước Việt" như Nguyễn Đ́nh Thắng để giúp hàng ngàn cựu tù nhân cải tạo sắp sang định cư cũng như giúp các bác H.O. vượt qua cơn khủng hoảng tâm thần, t́m được hướng đi ổn định về cả vật chất lẫn tinh thần. Chúng tôi đến New Rochelle lúc nửa đêm; sau hơn 4 tiếng ruỡi lái xe.
Sáng hôm sau buổi hội thảo bắt đầu với lời chào mừng thân thiện và vui vẻ của cô Masha Teverosky, Giám đốc Chương Tŕnh Phong Phú Hóa Gia Đ́nh cho người tỵ nạn (Refugee Family Enrichment Program) của HIAS. Tiếp lời cô Masha là tác giả cuốn sách "Active Relationship Education Programs" (Chương Tŕnh Huấn Luyện Liên Quan Sống Động). Cô Kelly Simpson, dáng người cao đẹp và duyên dáng, tŕnh bày về Teaching The Right Way (Dạy Chương Tŕnh theo đúng cách) với cái nh́n của bản quyền tác giả. Không khí pḥng học trở nên linh động và vui nhộn khi cô Maureen Griner đưa ra cuộc thi hát với chủ đề Tin Tưởng (Believe).
Đội 1-BPSOS không thuộc bài hát tiếng Mỹ nào với tiêu đề ấy cả, nên cô Hải đă rất lanh lẹ sáng tạo ra bài "Strong Believer."
I believe I can do
I believe I can help
I believe I can fly
And I believe in YOU
Toàn đội, sáu đứa chúng tôi vừa hát vừa làm điệu bộ nên được các bạn cùng lớp vỗ tay khen hay; thật buồn cười!
Ngày họp đầu tiên, sau phần chia xẻ kinh nghiệm của 3 đại diện 3 cơ quan khác nhau (US Together, JFCS, USCRI) về điều hợp chương tŕnh Mái Ấm Gia Đ́nh được kết thúc bằng tṛ chơi "Decision Tree"(Cây Quyết Định) do TS Nguyễn Đ́nh Thắng hướng dẫn. Mỗi người viết xuống ba điều ḿnh dự định thực hiện trong năm tới; sau đó chọn một điều cho nhóm, chọn tiếp một điều cho ba nhóm rồi tŕnh bày với cả lớp và ghi lên tờ giấy màu để dán lên tường. Tất cả các dự định hoặc quyết định nầy sẽ được ghi vào danh sách những điều nên thực thi cho năm 2008 của CHƯƠNG TR̀NH Mái Ấm Gia Đ́nh của HIAS. Đúng như lời cô Masha trưởng ban tổ chức hội thảo đă giới thiệu, "Tṛ chơi của TS. Thắng rất khoa học và hữu hiệu!" Mọi tham dự viên đều tỏ vẻ thích sáng kiến nầy.
Ngày thứ nh́ 8 tháng 11, ông Kenneth Tota, Giám Đốc Văn Pḥng Định Cư Dân Tỵ Nạn (Office of Refugee Resettlement ORR) của chính phủ Liên Bang tŕnh bày về thống kê của các dân tỵ nạn người Iran, Iraq, Miến Điện, Á Châu, Phi Châu trong 2 năm trước và sơ lược ngân quỹ dành cho chương tŕnh Hôn Nhân/Mái Ấm Gia Đ́nh cho dân tỵ nạn năm 2007. Trong ngày nầy, tôi thích nhất là sáng kiến của bà Suzanne Franklin, Giám Đốc Trung Tâm Cộng Đồng Trẻ Con và Gia Đ́nh Người Do Thái ở Chicago. Bà phản đối sự lệ thuộc tối đa vào khoa học kỹ thuật tân tiến như internet, PowerPoint show và đề nghị dùng cây viết và tờ giấy liệt kê các sự thành công và các trở ngại trong lúc thực hiện Chương Tŕnh Mái Ấm Gia Đ́nh cho dân tỵ nạn. Toàn lớp chia làm 5 đội, mỗi đội cử 1 người lên tường tŕnh với cử tọa về 3 điều thành công và 3 trở ngại của đội ḿnh. Hai trong số 5 người lên tường tŕnh nầy là cô Hải và cô Trinh. Tôi nghĩ thầm "I am proud of you both" v́ cả hai đều nói rất rơ ràng, găy gọn chẳng thua ǵ người Mỹ bản xứ. Đến giờ Hỏi và Đáp rất sôi nổi, nhiều tham dự viên đặt câu hỏi cho 3 nhân viên chính phủ văn pḥng ORR về việc "Lúc có thay đổi về chính trị, cơ quan hành pháp th́ các ngân quỹ của Chương Tŕnh Hôn Nhân/Mái Ấm Gia Đ́nh cho người tỵ nạn có bị đ́nh chỉ không? Câu trả lời là "Không!" Tiến Sĩ Nguyễn Đ́nh Thắng nêu lên đề nghị "Các em người Mỹ lai Á Châu – Amerasians cần được sự giúp đỡ của ORR."
Đến 3g30 chiều th́ phái đoàn nhân viên chính phủ ORR ra về sau khi phát biểu cảm tưởng tốt đẹp và lạc quan về cuộc tiếp xúc vừa qua. Họ hứa sẽ ghi nhận các đề nghị mà các hội đoàn vừa đưa ra.
Cuộc hội thảo tuy chỉ có vỏn vẹn 2 ngày, nhưng tôi học hỏi được rất nhiều về Chương Tŕnh Hôn Nhân và Mái Ấm Gia Đ́nh, đặc biệt là biết thêm về các người tỵ nạn của các quốc gia khác như Miến Điện, Nga, Iraq, Iran, Phi Châu. Tôi trở về Virginia với niềm vui ấm áp v́ nhận thấy tiếng nói của cộng đồng người Việt tỵ nạn hải ngoại qua chương trinh Mái Ấm Gia Đ́nh cho dân tỵ nạn đại diện bởi BPSOS đă được người Do Thái hội HIAS cũng như phái đoàn của ORR chính phủ Liên Bang lắng nghe và chú ư. Phải chăng là nhờ vào tài ngoại giao và quá tŕnh hoạt động hăng say của giám đốc Nguyễn Đ́nh Thắng cùng các cộng tác viên hăng hái, tận tâm và giàu ḷng vị tha?
[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển: http://www.machsong.org.]