 |
Ghi Danh Nhận Tin |
|
 |
T́m Kiếm |
|
 |
Hit Counter |
We received 27251277 page views since June 01, 2005
|
|  |
|
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
Buổi sáng của ngày đầu tiên đến Trại Cải Tạo do công an quản lý, toán tù mới nhập, được phân công đi phá rừng trồng sắn.
Tù nhân toàn trại tập trung trước sân hội trường chờ giờ lên đường lao động. Một tù chính trị đứng trong hàng của đội 3, giơ tay báo cáo bị bệnh xin được nghỉ ở nhà.
Cán bộ quản giáo đội nh́n người tù một hồi lâu, rồi hỏi:
- Anh tên ǵ?
- Lê Quư Thiên
- Bị bệnh ǵ?
- Suyễn, anh tù trả lời trong hơi thở kḥ khè.
Quản giáo lắc đầu bảo:
Posted by ngochuynh on Monday, April 01 @ 16:23:01 EDT (4722 reads)
|
|
|
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
Phượng cho xe vào garage. Trước khi bước xuống xe, nàng nh́n vào gương chiếu hậu lần cuối cùng, hất hất mái tóc vừa mới uốn ngắn, mỉm cười thỏa măn.
Đẩy cửa vào nhà, Phượng nhí nhảnh đến trước mặt chồng hỏi:
- Ḿnh xem em cắt mái tóc ngắn thế nầy có đẹp không?
Cường đang đọc lại cuốn sách “Rèn Nhân Cách” của tác giả Hoàng Xuân Việt mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có th́ giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm. Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc làm ở hăng. Nghe vợ hỏi, Cường đăt cuốn sách lên bàn, ngước mắt nh́n vợ đang tươi tỉnh chờ đợi ở chồng một lời khen.
Posted by ngochuynh on Tuesday, March 05 @ 13:17:20 EST (2266 reads)
|
|
|
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
Cứ mỗi chiều thứ Sáu hàng tuần, người ta thấy một thiếu phụ ăn mặc lộng lẫy, rụt rè đi vào khu cư xá TĐ. Thường, nàng mặc những chiếc áo đầm vừa kín đáo vừa mang dáng nét Tây phương được may rất hợp thời trang theo mẫu trong sách ca-ta-lô mới nhất từ ngoại quốc gởi về. Đôi khi là bộ váy kiểu nữ tiếp viên hàng không bó sát đùi để lộ đôi chân trắng nơn nà. Thỉnh thoảng nàng mặc loại áo dài màu đen không cổ, rộng hở cả hai vai pha kiểu áo đầm. Tuy lạ mắt nhưng được cái lợi thế là khoe chiếc cổ và đôi vai đầy đặn mịn màng. Duy chiếc mũ rộng vành kiểu nữ hoàng Anh quốc màu tím than là nàng không hề thay đổi. Chiếc nón có dải lụa cùng màu viền quanh, thắt thành chiếc nơ bên sau mũ. Hai đuôi nơ buông lơi như cánh bướm phất phơ theo từng nhịp bước đi. Khuôn mặt trái soan, làn da trắng mịn làm nổi bật đôi môi dày mọng đỏ gợi t́nh. Sống mũi thẳng và cao, mang nét kiêu sa của mẫu người thượng lưu. Chiếc mũ rộng vành nàng đội hơi lệch về phía trước, cố ư che khuất một phần đôi mắt nhung. Đôi mắt nh́n xuống để hàng lông mi dài tựa cánh rèm dấu bớt sự ngượng ngùng trước những cặp mắt ṭ ṃ của cư dân trong dăy chung cư. Nàng bước từ tốn trên từng bậc thang lên lầu tiến thẳng đến căn pḥng mang số 222, rồi điềm nhiên mở khóa cửa bước vào.
Posted by ngochuynh on Friday, January 18 @ 12:22:22 EST (2657 reads)
|
|
|
Hưng Yên
Có một độ báo chí ở Việt Nam ta rộ lên cái tin: Chả biết dùng để làm ǵ mà ba Tầu kéo sang Việt Nam ta thu mua đỉa với giá cao, khiến cho người ḿnh đua nhau đi bắt đỉa về đặng bán cho Trung Quốc. Điều này có thật và quả là họ có thu mua đỉa thật, khiến cho nhiều người Việt ḿnh bỏ cả chuyện đồng áng, bỏ cả công ăn việc làm hàng ngày để đi bắt cho thật nhiều đỉa, hy vọng ngay một lúc kiếm được món tiền lớn. Thế nhưng không hiểu sao thu mua được vài lần, tự nhiên mấy chú thím Chệt biến mất, hết ngày này sang ngày khác, hết tháng náy sang tháng khác, vẫn chẳng thấy họ xuất hiện trở lại. Chả lẽ mấy bao đỉa đói cứ để trong xó bếp hay trong một góc nhà, ghê thấy bà đi! Thế là bà con ta lại xách những bao đỉa đi đổ. Mà đổ ở đâu bây giờ? Đổ xuống ruộng, xuống ao chung quanh nhà ḿnh là tiện nhất chứ xuống đâu nữa?! Bởi thế mà mới đây chúng tôi lại đọc được một bài báo nói ở Việt Nam hiện tại có nhưng nơi ao, hồ, ruộng... chỗ nào cũng đặc nghẹt những đỉa là đỉa! Để chứng minh không phải chúng tôi cường điệu, xin trích ra đây một đoạn báo trong nước để mọi người cùng đọc:
Posted by ngochuynh on Wednesday, January 09 @ 17:44:03 EST (2358 reads)
|
|
|
Huỳnh Ngọc Nga
(xem phần 2)
Một năm sau Duy mới có đủ can đảm viết thư cho mẹ kể lại nổi bất hạnh của ḿnh, cùng lúc chàng cho biết đang chuẩn bị làm đơn bảo lănh mẹ sang ở với chàng. Gần hai mươi năm rồi mẹ con chàng sống trong xa cách, bây giờ là lúc cả mẹ lẫn chàng cần có nhau bên cạnh. Hơn nữa mẹ giờ đă già, cần có người chăm sóc sớm hôm. Đơn từ c̣n chưa hoàn tất th́ một hôm chàng nhận được thư mẹ, lá thư ngắn ngủi chỉ mấy ḍng như một bức điện tín nhưng làm đảo lộn mọi ư định của chàng:
Posted by ngochuynh on Thursday, January 03 @ 11:21:46 EST (2420 reads)
|
|
|
Huỳnh Ngọc Nga
(xem phần 1)
Thực ra Chờ không chết mà chỉ bị thương ở một ống xương chân phải bó bột điều trị lâu dài. Cô ngất đi khi ngă xuống ḷng đường. Sau khi được đưa vào bệnh viện băng bó, cô dần tỉnh lại. Cô yêu cầu người gây ra tai nạn về nhà báo tin cho mẹ cô biết để bà đỡ lo, nhưng không ngờ tin đó là bản án tử h́nh cướp mất người mẹ thân yêu c̣n sót lại. Với bệnh tim chồng chất lâu ngày, thiếu thuốc men chữa trị, thêm một đêm không ngủ đầy lo lắng đợi con về, trái tim đáng thương của bà không c̣n đủ sức chịu đựng khi nghe tin dữ của Chờ. Vợ chồng De Bourgeois là nhân viên ngoại giao làm việc cho ṭa đại sứ Pháp tại Việt Nam. Họ bàng hoàng trước thảm cảnh của Chờ, đóng tiền phạt cho người tài xế, lo tang ma cho mẹ Chờ, và đem bé Duy về nhà chăm sóc trong khi Chờ c̣n nằm điều trị.
Posted by ngochuynh on Friday, December 07 @ 13:05:40 EST (2419 reads)
|
|
|
Hưng Yên
Sau mấy ngày quần thảo với Việt Cộng, lúc nào cũng đinh tai nhức óc v́ tiếng máy bay gầm rú, tiếng bom nổ vang trời xen lẫn với tiếng phóng lựu đạn M79, hoả tiễn chống chiến xa M72 của ta, lại có cả tiếng B40 của Việt Cộng nữa. Thôi th́ súng lớn, súng nhỏ cứ thi nhau mà nổ, liên tu bất tận khiến người ta lúc nào cũng cứ như mê đi. Sướng nhất là mỗi lần nh́n thấy chiến xa T54 của địch bị trúng bom hoặc trúng hoả tiễn M72 của ta, có cái lật nghiêng, có cái lật ngửa chổng bốn vó lên trời, có cái cháy nám đen xụm hẳn xuống... Thật cái đám Việt Cộng này đúng là một lũ điên! Yên lành không muốn, kéo nhau vào đây gây sự làm chi để đến nỗi chết thảm thế này không biết. Bây giờ th́ thằng nào c̣n sống đă chém vè mẹ nó hết rồi, c̣n lại là mấy trăm xác chết ngổn ngang, cứ nghĩ đến phải dọn sạch cái đám xác chết này là thượng sĩ Bức, trung sĩ Đợi và hạ sĩ nhất Hoạch đă thấy nản lắm rồi. Dĩ nhiên không phải chỉ có ba ông tướng này phải làm mà cả tiểu đoàn 6 Nhẩy Dù phải làm, thế nhưng sao mà thấy nó nản quá sức. Đánh nhau không sợ, mà sợ nhất là phải đem chôn cái đám Việt Cộng chết tan thây này. Nhưng mà sợ cũng phải làm, chứ không chôn để cho nó thối om lên rồi gây ô nhiễm cả một vùng trời Miền Nam hay sao?
Posted by ngochuynh on Monday, December 03 @ 15:47:57 EST (2329 reads)
|
|
|
Hưng Yên
Tôi thường nói với thằng cháu nội: Ngày ông bằng tuổi cháu, cái ǵ ông cũng biết!
Thật thế, ngày c̣n nhỏ cái ǵ tôi cũng biết thật đấy! Mới 11,12 tuổi thôi mà tôi đă có thể đứng trên một chiếc thuyền nam nhỏ xíu, dùng một cây sào tre đẩy thuyền lao vun vút trên mặt hồ mà không hề sợ thuyền bị lật hay tôi bị té xuống nước, v́ dù có té xuống nước cũng chẳng sao, bởi mới bằng tuổi ấy thôi mà tôi đă có thể bơi lội dưới nước giỏi gần bằng một con rái cá. Ngoài ra nào là tôi c̣n biết làm những cái bẫy chuột bằng tre, gài trên lối ṃn chuột hay đi để bắt nhưng con chuột đồng to tổ bố đặng đem về... làm thịt. Nào là chỉ với một cái súng cao su (dàng thung) và một mớ đạn bằng đất xét nung bỏ trong túi quần, tôi len lỏi hết bờ ruộng nọ sang bờ ao kia: cu gáy, chào mào, chích chỏe… tôi "phơ" được là thường. Có lần tôi c̣n phơ được cả một con chim hoàng anh đang đậu tít trên ngọn cây đa ngoài đầu chợ, khiến tôi nổi danh là tay "thiện xạ" nhất trong đám nhóc ở trong làng. Nói chung là tôi biết nhiều thứ, c̣n ma với quỷ th́ tôi "mo phú", chả sợ ǵ cả!
Posted by ngochuynh on Thursday, October 25 @ 12:02:23 EDT (2317 reads)
|
|
|
Huỳnh Ngọc Nga
Sau khi Duy xin phép giám đốc cho nghỉ dài hạn một tháng không lương, chàng trở lại bàn của ḿnh. Chung quanh chàng mọi người vẫn b́nh thản làm việc. Duy thèm muốn được b́nh thản như họ. H́nh như chàng đă mất sự yên b́nh từ ngày vợ chết, và nay chàng càng cảm thấy bất ổn hơn sau khi đọc lá thư của mẹ vừa gửi sang.
Posted by ngochuynh on Wednesday, October 17 @ 16:06:57 EDT (2554 reads)
|
|
|
Lợi Trân
Mỗi buổi sáng, ông Phúc có thói quen thức sớm, ông nấu nước pha trà ngồi uống một ḿnh, nhâm nhi từng ngụm trà, hồi tưởng về quá khứ của ḿnh, cái quá khứ cũng không mấy sáng sủa, ông đă từng lên voi xuống chó nhưng lên voi th́ ít mà xuống chó lại quá nhiều, xuống thấy thương luôn, ông cười mĩm, xuống cở nào ta chơi theo cở đó, rồi uống thêm một ngụm trà, mắt nh́n con gà trống đang bươi đống rơm ngoài cửa:
Posted by ngochuynh on Wednesday, October 17 @ 15:44:48 EDT (2132 reads)
|
|
|
Huỳnh Ngọc Nga
Đặt chân lên thành phố Sàig̣n lần thứ hai này cùng má tôi sau mười năm cách biệt, chàng trai "hăm mốt" tuổi với hai gịng máu Ư-Việt trong tôi không hiểu ḿnh đang là người t́m về nguồn cội hay chỉ là một khách du hành Âu Châu b́nh dị. H́nh như tất cả nơi đây đều mới lạ, không chỉ riêng tôi nhận xét mà ngay cả má tôi cũng xác nhận điều này. Thành phố quê mẹ tôi sinh động và tươi đẹp hơn nhưng cũng mù mịt khói bụi lưu thông hơn. Duy chỉ một điều không thay đổi mà tôi nhớ lại được chốn này đó là những cơn mưa sáng, mưa chiều luôn hăm dọa những ai chưa từng quen hai mùa mưa nắng ở Việt Nam.
Posted by ngochuynh on Friday, September 14 @ 18:00:47 EDT (2290 reads)
|
|
|
Lợi Trân
Mỗi buổi sáng, ông Phúc có thói quen thức sớm, ông nấu nước pha trà ngồi uống một ḿnh, nhâm nhi từng ngụm trà, hồi tưởng về quá khứ của ḿnh, cái quá khứ cũng không mấy sáng sủa, ông đă từng lên voi xuống chó nhưng lên voi th́ ít mà xuống chó lại quá nhiều, xuống thấy thương luôn, ông cười mĩm, xuống cở nào ta chơi theo cở đó, rồi uống thêm một ngụm trà, mắt nh́n con gà trống đang bươi đống rơm ngoài cửa:
- Chiều qua thối hẻo quá, chẳng biết thằng Bảy Lùn có chơi ma giáo không mà con gà của nó gầy phơi xương lại đá thắng con gà mập thù lù của ḿnh, tức chết đi được.
Posted by ngochuynh on Wednesday, July 25 @ 15:21:04 EDT (2112 reads)
|
|
|
HUỲNH NGỌC NGA
Trong pḥng có chín người, tất cả cùng im lặng khác hẳn những nhốn nháo mấy giờ trước đó, mặt người nào cũng lộ vẻ bồn chồn, lo lắng, nhất là bà Năm. Bà ngó đồng hồ, nh́n điện thoại rồi trông ra cửa, chốc chốc lại thở dài. Ngọc, Phượng và Kim cũng không khác ǵ mẹ, họ có cảm tưởng thời gian như cô đọng lại trong sự đợi chờ, chờ một tiếng chuông kêu mở cửa hay một tiếng reng điện thoại để báo cho các nàng tin tức ông Năm, cha của họ. Trung và Hiếu - hai cậu con trai - và ba anh con rể, kẻ chống cằm đăm chiêu suy nghĩ, người đi đi lại lại bức xúc từng bước chân vang.
Posted by ngochuynh on Monday, June 18 @ 11:59:32 EDT (2150 reads)
|
|
|
Hưng Yên
Đọc truyện Tắt đèn của Ngô Tất Tố sau đó lại coi cuốn phim Nghêu ṣ ốc hến mới thấy là các QUAN của ta ngày xưa thật hết sức "bết", QUAN ǵ mà chẳng có một chút đạo đức nào, đă chuyên ăn bẩn (tức là ăn hối lộ) th́ chớ, lại c̣n hèn hạ: Quan dưới hiến vợ cho quan trên để được thăng quan tiến chức, trong khi đó chính bản thân quan lại toan "chiếm đoạt" một người đàn bà đă có chồng trong giới nghèo hèn, thấp cổ bé miệng nhất (quan phủ và chị Dậu trong Tắt Đèn). Ấy thế mà chẳng phải cứ quan lớn mới ăn bẩn, mới ức hiếp dân đâu, mới có một tí quyền hành như: Phó lư, lư trưởng, chánh tổng... là đă có thể bóp cho người dân thấp cổ bé miệng đến lè lưỡi ra được rồi. Bởi vậy ca dao ta mới co câu:
Posted by ngochuynh on Friday, June 08 @ 14:31:45 EDT (2169 reads)
|
|
|
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
..."Tôi đă nói rồi, anh có thể gởi tiền cho mẹ anh, nhưng với con Giang th́ không. Ngày anh ra tù, chính nó là người cố gây sự hiềm khích giữa vợ chồng ḿnh mà tôi nào phải người đàn bà trắc nết, hư thân. Mối hận đó suốt đời tôi không quên đâu."
Hoa vừa xếp mớ áo quần mang từ máy sấy lên vừa mè nheo chồng đang ngồi bên computer. Tuần trước, Trường nhận được thư của Mẹ báo cho chàng hay Giang bị bướu trong tử cung. Bác sĩ cho biết đây là loại bướu hiền nhưng tới giai đoạn phải giải phẫu để lớn quá sẽ nguy hiểm.
Giang là em gái út của Trường. Ngày 30 tháng 4, Bảy lăm, nàng đang học năm thứ nhất Đại Học Sư Phạm. Những người nắm chính quyền mới xét lại lư lịch từng sinh viên, Giang bị loại bởi cha là Bí Thư Quận Bộ Quốc Dân Đảng bị "cách mạng xử lư" hồi năm Mậu Thân, anh là sĩ quan "ngụy" đang "học tập cải tạo".
Posted by ngochuynh on Thursday, March 29 @ 17:09:42 EDT (2561 reads)
|
|
|
Huỳnh Ngọc Nga
Dù bạn là người nhạy cảm hay là kẻ có trái tim sắt đá, bạn sẽ không khỏi rùng ḿnh sợ hăi khi nh́n thấy ông ta với thân thể gần như lơa lồ, mặt mày tái nhợt đầy những máu me và chung quanh ông ta mọi người đang reo mừng nhảy múa. Người ta nói họ đă lôi ông ta ra từ một ống cống như lôi một con chuột và họ đă hành hạ, đấm đá, làm nhục sinh lư ông ta trước khi cho vào đầu ông ta vài viên đạn gọi là thực thi công lư. Chúng ta sẽ bảo đó là sự tàn nhẫn của người đối với người, nhưng những ai ân oán trong cái chết của ông ta họ sẽ bảo đó là sự tàn nhẫn đối với một con chó điên mà ngày 20/10/2011 là ngày chung cuộc của nó và cũng là ngày kết thúc cuộc nội chiến giữa chánh quyền và nhân dân Lybia sau gần một năm đổ máu. Không những thế, con người đó đă từng gây chết chóc bao lần tại nhiều nơi trên thế giới, từng làm xáo trộn đến quan hệ ngoại giao của chính trường Đông Tây và ảnh hưởng không ít đến sự sụp đổ của Berlusconi - Cựu Thủ Tướng Ư - với cuộc chơi trác táng mang tên gọi Bunga Bunga. Muốn biết rơ hơn, chúng ta hăy ngược ḍng thời gian, lui về quá khứ để t́m hiểu cội nguồn của Muammar al-Gaddafi, người mà cố Tổng Thống Mỹ Ronald Reagan đặt cho biệt danh là Con Chó Điên Phi Châu.
Posted by ngochuynh on Tuesday, February 28 @ 11:26:11 EST (2318 reads)
|
|
|
Huỳnh Ngọc Nga
Nhân vật: - Vĩnh Tiến, chủ gia đ́nh, 52 tuổi - Thu Cúc, vợ Vĩnh Tiến, 46 tuổi - Thu Hồng, con gái của Vĩnh Tiến và Thu Cúc, 18 tuổi Cảnh pḥng khách nhà vợ chồng Vĩnh Tiến, b́nh thuờng như bao nhà trung lưu khác, trang hoàng thanh nhả với tranh và lịch treo tường, b́nh hoa tươi trên bàn của bộ salon giữa nhà, một bàn thờ Phật trên cao ngay cửa thông với pḥng trong có màn lụa chắn ngang; một bàn thờ gia tiên sát vách giữa nhà có một đồng hồ treo tường phía trên; bên phải dưới đất có một bệ thờ thổ địa, bên trái có một chậu cây cảnh đặt gần sát vách tường, một trụ mắc áo gần kề cửa ra vào , một bể cá kiểng to sủi nước đặt kế cạnh ghế salon; ở góc pḥng khách đối diện là một bàn viết nhỏ trên để máy vi tính và điện thoại, một TV loại LCD 32” đặt đối diện với bộ salon, kề cận chậu cây cảnh. Vĩnh Tiến áo quần chửng chạc, đứng dựa salon, tay cầm cordlex (điện thoại không giây), mắt nh́n về hướng cửa chính.
Posted by ngochuynh on Friday, February 03 @ 14:45:38 EST (2479 reads)
|
|
|
Bs. Nguyễn Ư Đức
Hàng năm, cùng với sửa soạn đón Tết, mừng Xuân th́ những lời chúc tụng, những cánh thiệp nhiều màu xinh xinh được gửi cho nhau. Để chúc nhau khang an thịnh vượng và hạnh phúc. Vâng, ai cũng mong cho nhau được “ chan ḥa hạnh phúc ”.
Vậy Hạnh Phúc là ǵ mà mọi trân quư như vậy?
Theo Tự Điển Tiếng Việt Nguyễn Như Ư Hạnh phúc, là “Cuộc sống trong trạng thái sung sướng do đáp ứng được mọi ư nguyện”. C̣n Việt Nam Tự Điển của Lê Văn Đức định nghĩa Hoặc Hạnh phúc là “ Phước lành, điều may mắn cho đời ḿnh”.
Posted by ngochuynh on Friday, January 27 @ 11:03:55 EST (2244 reads)
|
|
|
Hưng Yên
Em ơi có bao nhiêu 60 năm cuộc đời 20 năm đầu Sung sướng không bao lâu 20 năm sau Sầu vương cao vời vợi 20 năm cuối là bao... Y Vân
Tôi xin phép đươc mượn ít lời trong bản nhạc "60 Năm Cuộc Đời" của nhạc sĩ Y Vân để mở đầu cho bài viết này, chứ thực sự cho tới hôm nay - lúc ngồi viết bài này - th́ đời tôi đă dài hơn con số 60 tới 12 năm, và c̣n dài hơn bao nhiêu năm nữa th́ chưa biết, v́ tuy đă... lẩm cẩm lắm rồi nhưng tôi thấy ḿnh vẫn c̣n ăn ngon ngủ được nên mới dám nói như thế.
Posted by ngochuynh on Tuesday, January 10 @ 16:29:46 EST (2924 reads)
|
|
|
Bác sĩ Nguyễn Tiến Cảnh, MD
Hàng năm cứ vào ngày 25 tháng 12 là chúng ta mừng Lễ Giáng Sinh, ngày Chúa Giêsu ra đời, nhưng ít ai để ư thắc mắc Chúa có thực sự sinh ra vào ngày này không hay lễ này có từ bao giờ. Kinh Thánh không thấy có chỗ nào nói đến các môn đệ của Chúa Giêsu mừng Sinh nhật của Chúa. Vây th́ ngày lễ nghỉ này ở đâu mà ra, và Kinh Thánh có đồng ư hoặc chấp nhận ngày lễ này không? Những câu hỏi như vậy có ư nghĩa ǵ khi mà mục đích của chúng ta là vinh danh mừng Chúa ra đời và đem các gia đ́nh lại gần với nhau, chúc cho nhau được b́nh an và đất nước có ḥa b́nh, dân tộc yêu thương.

Posted by ngochuynh on Thursday, December 22 @ 13:32:19 EST (4713 reads)
|
|
|
Phượng Vũ
Mỗi năm, khi không khí mọi nơi bắt đầu rộn ràng với những bản nhạc Giáng Sinh được nghe vang vang khắp nơi, ḷng tôi lại nao nức nhớ đến những ngày lễ hội của gia đ́nh hằng năm, mà các con tôi thường gọi đùa là “ba ngày lễ lớn”: Sinh nhật mẹ: 20/12; Giáng Sinh: 25/12; Kỷ niêm cưới bố mẹ: 26/12.
Hằng năm, đây là dịp gia đ́nh chúng tôi đoàn tụ vui vẻ bên nhau, để cùng vui chơi, đi du lịch, hoặc thăm viếng một thắng cảnh nào đó. Đây là một truyền thống gia đ́nh tốt đẹp, mà tôi vẫn ao ước được giữ ǵn măi măi. Ngày thường ai cũng bận rộn, đi làm, đi học! Về tới nhà, ai cũng có pḥng riêng, công việc riêng và sở thích riêng để tiêu khiển. Sau này các con lớn lên ra trường, đi làm, có gia đ́nh hoặc ở riêng th́ việc đoàn tụ gia đ́nh vui chơi với nhau lại càng cần thiết hơn bao giờ hết.
Posted by ngochuynh on Thursday, December 22 @ 13:03:05 EST (2339 reads)
|
|
|
Huỳnh Ngọc Nga (tặng những người năm cũ)
(xem phần 1)

Tôi chẳng phải chờ lâu. Chiều hôm đó đi học về, vừa xuống xe buưt là tôi đă thấy hắn đứng chờ dưới cột đèn trước tiệm thuốc Lư Tài Trung ngay bến xe. Vẫn áo trắng, quần xanh, vẫn cái dáng cao vừa tầm của chàng trai mới lớn, trong khoảnh khắc tôi thấy hắn mang đáng vấp chàng Marius trong Fanny của Marcel Pagnol mà tôi vừa mượn ư để viết bài viết đầu tay "Xuân Về Với Biển". Hắn chào tôi hiền ḥa bằng nụ cười rạng rỡ trong khi tôi luống cuống ngó quanh quất sợ có người quen thấy ḿnh đứng nói chuyện với "trai":
- Hồi trưa tôi về hơi trể tại kẹt xe, giờ tôi đón Ngọc để xin lỗi đuợc không?
Posted by ngochuynh on Friday, November 11 @ 11:10:41 EST (2593 reads)
|
|
|
Huỳnh Ngọc Nga (Tặng những người năm cũ)
Con người ta thật kỳ lạ: lúc trẻ nhỏ thường mơ được làm người lớn, khi có tuổi rồi lại vẩn vơ nhớ chuyện ngày xanh. Tôi của những ngày xanh đó cũng có nhiều điều để nhớ và trên bước đường về hướng cổ lai hy tôi muốn kể mọi người nghe một câu chuyện rất xa xôi, đă thành là kỷ niệm khó quên. Mỗi lần nhớ là tôi lại thấy không chỉ có tôi và hắn mà c̣n có cả ngôi trường Gia Long thương mến cùng thầy cô và bè bạn thân thương một thời. Tụi học sinh chúng tôi thời đó tuổi mới tṛn trăng, ăn chưa no, lo chưa tới, vậy mà ngoài bài học nhà trường trái tim cũng bày điều đ̣i chuyện yêu đương.
Posted by ngochuynh on Friday, October 28 @ 16:19:09 EDT (2533 reads)
|
|
|
Huỳnh Ngọc Nga
Cơm chiều chưa xong chồng tôi đă vội vă hối cả nhà:
- Ăn mau đi để ḿnh c̣n đặt viễn vọng kính ngắm trăng nữa chứ.
Thằng con lớn của chúng tôi ngạc nhiên:
- Ḿnh mới ngắm trăng mấy hôm trước đây mà ba?
Em gái nó cười, làm ra vẻ hiểu biết hơn anh ḿnh:
- Anh không nhớ hôm nay là ngày ǵ sao? Trăng hôm nay đặc biệt lắm đó, anh hỏi lại má thử xem.
- Ngày ǵ vậy má? Con trai tôi quay sang hỏi tôi.
Nh́n vẻ mặt ngớ ngẩn của cậu quư tử, tôi mỉm cười:
Posted by ngochuynh on Thursday, September 29 @ 15:18:29 EDT (2414 reads)
|
|
|
Phan Lạc Tiếp
(xem phần 1)
Bữa ăn đă diễn ra với tất cả nghi lễ rất kiểu cách như định bởi Hải Quy của các Hải Quân Âu Mỹ. Tuy nhiên những món ăn th́ pha trộn, vừa Tây vừa Ta, trong đó có món chả gị và bánh tráng, nước mắm đă được đem đi từ Việt Nam. Khi món tráng miệng được mang ra, mọi người như đă quen thân, giáo sư Xương hỏi: “Các anh ăn uống trịnh trọng, kiểu cách như vậy, th́ c̣n th́ giờ đâu mà làm việc…” Hạm trưởng cười, nói: “Đâu có, ở Việt Nam chúng tôi sống rất là đạm bạc. Bây giờ ở Mỹ, thực phẩm do Mỹ cung cấp rất đầy đủ, nên việc đón tiếp giáo sư hôm nay cũng là dịp để chúng tôi thực tập các nghi thức đă ghi trong hải quy mà thôi…” Mọi người cười xoà.
Posted by ngochuynh on Monday, September 26 @ 11:01:30 EDT (2557 reads)
|
|
|
Huỳnh Ngọc Nga
Má tôi tiễn vợ chồng tôi ra về. Khi chúng tôi vào thang máy, má tôi c̣n với theo dặn ḍ:
- C̣n vài ngày nữa đến rằm tháng Bảy, có đi chơi hè th́ cũng lo cúng kiếng đàng hoàng rồi hăy đi nghen con.
Tôi vừa cười vừa trả lời má tôi trước khi cửa thang máy đóng lại:
- Dạ, con nhớ mà. Má dặn con lần nầy là lần thứ ba, thứ tư ǵ rồi đó.
Posted by ngochuynh on Tuesday, September 06 @ 18:29:45 EDT (2429 reads)
|
|
|
Trần Hồng Văn phóng tác
Hắn bước vào mà chẳng nói câu nào trong khi tôi đang liếc chiếc lưỡi dao cạo vào miếng da. Thoáng nhận ra hắn, tôi bắt đầu run nhưng h́nh như hắn chẳng lưu tâm ǵ đến tôi cả. Để dấu nỗi lo sợ, tôi chăm chú vào việc liếc con dao, lấy ngón tay cái để thử lưỡi dao rồi soi dưới ánh đèn. Cùng lúc đó, hắn treo chiếc dây lưng to lớn trên có gắn đầy đạn và khẩu súng lục lên chiếc giá rồi dùng chiếc mũ che lại. Nới lỏng chiếc cà vạt, hắn quay sang nói với tôi:
Posted by ngochuynh on Thursday, September 01 @ 11:07:14 EDT (2613 reads)
|
|
|
Phan Lạc Tiếp
San Diego, thành phố này không xa lạ với tôi, v́ năm 1970, tôi đă đến đây với tư cách là một Sĩ Quan Đồng Minh du học rồi lănh tàu, mở đầu cho chương tŕnh Việt Nam hoá chiến tranh. Tôi rời Sài G̣n lúc 12 giờ hôm 25 tháng 2 năm 1970 và đúng như lời Thiếu Tá Smith, vị sĩ quan liên lạc cho tôi biết, sau 18 giờ bay, tôi đặt chân lên lục địa này, phi trường San Francisco, cùng giờ và cùng ngày khi rời Việt Nam: 12 giờ ngày 25 tháng 2.
Sau mấy giờ làm thủ tục và chờ đợi, tôi đáp một chuyến bay khác từ San Francisco đi San Diego. Máy bay nhỏ, bay thấp, bay theo bờ biển của tiểu bang California. Từ trên máy bay nh́n xuống, nước Mỹ với tôi chỉ là những cụm đèn, chỗ nhiều, chỗ ít không dứt.
Posted by ngochuynh on Monday, August 29 @ 10:54:56 EDT (3779 reads)
|
|
|
Hưng Yên
Thằng con tôi có việc phải đi Ca Li, khi về nó có mua cho tôi một cặp Remy Martin, nó bảo: Con biết bố tuy không uống được nhiều, nhưng mỗi lần uống là phải rượu thật ngon cơ nên con mua biếu bố cặp rượu này, mua ở Ca Li cũng rẻ hơn mua ở đây được mấy chục.
Từ ngày nó mua cho cặp rượu đến nay cũng đă đến hơn một tháng nhưng tôi vẫn cứ để ở trong tủ chứ chưa có dịp đụng tới, v́ thú thực tuy thích rượu ngon thật nhưng tửu lượng tôi tệ lắm, b́nh thường mỗi bữa ăn chỉ một lon Bất oai dơ là cùng, hôm nào khát lắm mới làm tới hai lon, c̣n hễ “chơi” vào ba lon là thế nào cũng “quai tai” liền. Bia th́ thế, c̣n rượu th́ phải có bạn mới uống, không phải dân ghiền mà uống rượu một ḿnh sao thấy nó không ngon các cụ ạ. Trong bài Khóc Bạn, cụ Nguyễn Khuyến ngày xưa thật chí lư khi viết:
Posted by ngochuynh on Friday, August 26 @ 16:22:40 EDT (2740 reads)
|
|
|
Trần Hồng Văn phóng tác
Từ bất cứ hướng nào trong khoảng bán kính ba cây số người ta cũng nh́n thấy những đỉnh đồi hay xa hơn nữa là những rặng núi chập chùng. Chung quanh nhà máy cưa là một dăy nhà tập thể dành cho các nhân công và gia đ́nh. V́ khí hậu ở đây là ôn đới nên kiến trúc của khu nhà tập thể này khác hẳn với các khu nhà tập thể khác trong nước, nó kéo dài và thấp, chung quanh là những miếng ván gỗ b́a c̣n mái là những tấm tôn. Nhà máy cưa là một nhà chứa gỗ, bốn bên bỏ ngỏ, trong đó có những đống gỗ cao hơn cả ngọn những cây mọc chung quanh. Từ nơi đây, những cột khói bốc lên, tiếng hơi nước, tiếng máy bào, tiếng xẻ cây. Khi công việc ngưng, tất cả trở về im lặng ngoại trừ đôi khi người ta nghe thấy tiếng chó sủa hay tiếng trẻ con chơi đùa.
Posted by ngochuynh on Thursday, August 25 @ 17:59:24 EDT (2407 reads)
|
|
|  |
 |
Các Số Trước |
|
|