Người Quản Lý Khu Chung Cư
Date: Thursday, January 26 @ 15:13:08 EST
Topic: Lịch Sử Qua Lời Ke


Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích

(tiếp theo kỳ trước)

Thằng nhỏ nói một hơi. Tôi không thể để nó đi xa hơn nên lên tiếng:
- Tất nhiên thời đại ngày nay khác xa với ngày xưa. Âu Mỹ thực dụng có nền kỹ thuật cao. Đất nước ta còn chậm tiến, xã hội phụ thuộc vào nông nghiệp.

Nề nếp sinh hoạt gia đình cũng chịu ảnh hưởng và do đó, cách sống cũng chiều theo thời, theo thế. Cuộc sống của xã hội tự do mở rộng tại Tây phương tạo nhiều cơ hội thăng tiến nhưng cũng tạo ra cơ hội phóng túng, nhất là về bổn phận làm chồng làm vợ. Mỗi người không chịu ghép mình vào những “tục lệ bất thành văn” sống buông thả như Tây phương tránh sao khỏi sự đổ vỡ hạnh phúc. Con đừng nghĩ cạn cợt về bốn chữ Công Dung Ngôn Hạnh.

Cụ Nguyễn Đình Chiểu đã chẳng đề cập đến nghề nghiệp sinh nhai trong chữ Công, trau dồi kiến thức trong chữ Ngôn, giữ gìn sắc đẹp trong chữ Dung đó sao? Riêng chữ Hạnh là nét đẹp cao quý tìm ẩn, là phẩm chất toàn bị của người phụ nữ. Hẵn con không quên câu thành ngữ: “Cái nết đánh chết cái đẹp” đấy ư? Hoa hậu thế giới mà vi phạm thuần phong mỹ tục, đánh  mất phẩm hạnh cũng bị tước vương miện ngay chứ con.

Thằng nhỏ đang lặng lẽ nghe tôi nói, chợt nó lên tiếng:

- Con còn nhớ hồi ở quê nhà, có lần Ba kể cho con nghe về bà Tổ Cô của dòng họ nhà mình được vua Tự Đức sắc phong “Tiết Hạnh Khả Phong”. Chồng chết lúc bà hai mươi tuổi, không tái giá, ở vậy cho đến cuối đời, mặc dầu có rất nhiều đám tiếng tăm đến dạm hỏi. Cả giòng họ nhà ta hãnh diện với tấm bảng gỗ chữ vàng vô tri ấy, nhưng có ai biết được rằng bà Tổ Cô đã gánh chịu bao nỗi cô đơn dày vò bứt rứt. Không con, không cháu, sống cô quạnh giữ từ đường họ nhà chồng. Cuối cùng, bà nhảy sông trầm mình mang theo căn bệnh tâm thần. Đó là hậu quả của những tháng năm dài bị ức chế về tâm-sinh-lý.

Thằng con tôi nói ra những điều rất thực, khiến lòng tôi ngùi ngùi. Và dù có đôi phần trái ý, nhưng tôi vẫn cảm thấy hãnh diện về sự trưởng thành của nó.

Nhờ cuộc đối thoại này mà hình ảnh thằng Cu Nhè mũi dãi nhớt nhát của nó mới thật sự biến mất trong ý tưởng của tôi, thay vào đó là một thanh niên trí thức đường bệ.

Lòng rộn ràng, nhìn thằng con đang châm thêm nước sôi vào bình trà, tôi xởi lởi:

- Doãn à, những điều con nói không hẳn là hoàn toàn sai. Nhưng phải đứng từ quan điểm bảo tồn nền văn hoá của dân tộc mà lý luận. Không cố chấp mà cũng không buông lơi. Gắng công lưu giữ những tập quán nào tốt đẹp của cha ông. Phong tục nào, kỷ cương đó. Con nên nhớ rằng mình có cái đẹp của mình. Mỹ, nó có cái không đẹp của nó.

Luân lý của dân tộc ta là giới hạn sự giao tiếp gần gũi giữa nam và nữ phái. Cái giới hạn đó phong kín vẻ đẹp của người đàn bà Việt Nam. Nó kích thích sự đam mê để nồng độ tình yêu càng đậm đà hơn trong lòng người đàn ông.

Thái độ e ấp của mẹ con đã làm tăng thêm tình nồng nàn của ba mẹ đến tận ngày nay. Sự buông thả, dễ dãi của đôi lứa thường gây chán nản về sau.
Tôi ngưng nói, uống cạn ly trà rồi tiếp:

- Con nghĩ sao về quan niệm đó?

Sau khi chế trà vào tách cho tôi, Doãn chậm rãi thưa:

- Con đồng ý với ba điều đó. Bọn con chỉ mong bậc trưởng thượng nơi hải ngoại này cảm thông và tha thứ. Đừng lấy sách Thánh Hiền làm thước đo quá khắt khe về đạo đức của giới trẻ ngày nay.

 Kể từ hôm đó, tôi không còn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, đăm chiêu mỗi khi con bé Diana đến nhà. Cơm Việt nó không ăn được thì con tôi chạy mua McDonald cùng nhau ăn trong phòng. Những ngày cuối tuần vợ tôi làm chả giò, thịt nướng là món ăn con nhỏ Mễ ưa thích.

Một hôm, Diana mang bịch giấy lộn ra thùng rác công cộng, mụ quản lý Jennifer giữ con bé ở lại nói chuyện khá lâu. Tò mò muốn biết mụ ấy nói gì với nó, nhà tôi khều thằng con tìm hiểu. Con bé thật thà kể lại:

Bà ấy hỏi:
- Mầy thân với gia đình Việt Nam đấy à?

- Vâng.

- Thế thằng boy đó là bạn trai của mày?

- Vừa là người yêu vừa là thầy kèm toán của tôi đấy.

- Mầy có biết bọn đàn ông Việt Nam đểu cáng lắm không?

- Tôi không nghĩ như thế, bởi biết nhau gần một năm rồi nên tôi hiểu anh ấy. Doãn là một sinh viên xuất sắc, có năng lực và chân thành. Còn cha mẹ anh ấy thì thân thiện với mọi người.

Diana hỏi lại con tôi:
- Thế anh có nhận xét gì về bà Jennifer không?

- Anh không quan tâm. Nhưng có lẽ bà ấy có tấm lòng bao dung, giúp đỡ tận tình cho những gia đình mới đến thuê nhà.

Doãn không câu mâu, nó trả lời với tấm lòng thành.

Sau đó, thỉnh thoảng con bé Diana ghé nhà Jennifer chơi. Vợ tôi lo lắng thầm hỏi: “Chẳng biết con bé có bị mụ ta mua chuộc phá bĩnh gia đình mình không?” Thằng con tôi cũng không thể ngăn cản bạn gái nó giao thiệp với người đồng hương.

Một đêm, vợ tôi trằn trọc không ngủ được. Nàng đánh thức tôi dậy thì thầm:
- Này, ông có nghĩ là con bạn gái thằng Doãn bị mụ quản lý “gài kíp nổ” để trở thành quả mìn trong nhà mình không?

- Bà lo toàn chuyện viển vông. Mình chẳng làm điều gì bất hợp pháp, nó có gài cũng không “nổ” được đâu. Tôi trấn an vợ rồi xoay mình ngủ tiếp.

Riêng thái độ của Jennifer vẫn không có gì thay đổi mỗi khi gặp tôi trong những buổi sinh hoạt của cảnh sát khu phố. Có một lần, Doãn cùng tôi tham dự buổi mít-tinh. Khi nó đóng góp vài sáng kiến về ngăn ngừa băng đảng, cô nàng cứ nhìn chăm chăm thằng bé với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa dò xét.

Thời gian thấm thoát trôi, mới đó mà chúng tôi đã đóng đủ hai mươi bốn lần bills trả tiền mướn nhà. Đã hai năm nơm nớp chờ đợi nhưng chưa thấy điều gì rắc rối tái diễn với gia đình tôi!

Nhân ngày tốt nghiệp đại học của Doãn và bạn gái của nó, gia đình tôi tổ chức một bữa tiệc mừng tại gia. Khách tham dự chủ yếu là bạn bè của hai đứa. Riêng thân hữu của vợ chồng tôi thì rất giới hạn.

Tiệc vừa khởi đầu, thằng con út đến thì thầm vào tai tôi: “Bà Mễ quản lý đến nhà”.

Tôi giật thót người, nghĩ: “Lại đụng chuyện rồi, xui xẻo trúng giữa tiệc vui”! Tôi đã kiểm soát mọi chuyện trước khi vào tiệc. Xe cộ của khách mời đều đậu ngoài đường, parking trong sân chỉ dành cho xe của vài người bạn lớn tuổi.

Chẳng lẽ tụ họp đông người cũng bị cấm hay là phải xin phép trước khi tổ chức tiệc tùng? Nếu vậy thì sống trong khu chung cư này có khác gì sốâng dưới sự kìm kẹp của Cộng Sản Việt Nam! Hiến Pháp Hoa Kỳ tôn trọng quyền tự do tuyệt đối mà. Điều khoản Tự Do Hội Họp là một trong những quyền căn bản của người dân. Tôi vừa tự hỏi vừa rời bàn tiệc, lách mình qua từng chiếc ghế đến mở cửa. Cô nàng quản lý Jennifer đứng lù lù trước sân. Nàng nở nụ cười tươi rói, nụ cười đầu tiên mà suốt hai năm nay tôi mới được nàng ban phát!

- Hi, Jennifer, tôi rất vui mừng được tiếp đón cô. Vừa chào, tôi vừa bước ra sân bắt tay nàng. Bé gái đứng bên mẹ, hai tay bưng quả bánh kem.

Sau khi bắt tay tôi, Jennifer dõng dạc nói:

- Thưa ông Nguyễn, tôi đến chúc mừng ông bà và cô cậu Diana-Doan. Chúng tôi rất hãnh diện được gần gũi một gia đình Việt Nam tốt như ông bà.

Bữa tiệc không có nhạc sống mà lòng tôi như trống đánh. Những hồi trống thúc quân vang lừng chiến thắng! Vừa khi đó, bạn gái của con tôi, Diana chạy ra mừng rỡ nắm tay Jennifer kéo vào nhà. Chiếc bánh kem có chữ Congratulations kèm theo tên Diana và Doan được con trai tôi trịnh trọng đặt giữa bàn tiệc.

Vợ chồng tôi nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Tôi ghé vào tai vợ nói nhỏ: “hoá ra tiền hung hậu kiết”. Những tưởng con bé Diana là “gián điệp” nào dè nó là “sứ giả hoà bình”. Chính nó đã xoá  bỏ sự ngộ nhận, đem lại sự cảm thông giữa hai dân tộc Việt-Mễ mà biểu trưng là gia đình của chúng tôi và cô nàng quản lý Jennifer.

Mạch Sống Số 43, tháng 1, 2006

 







This article comes from Mach Song - Life Stream
http://www.machsong.org

The URL for this story is:
http://www.machsong.org/modules.php?name=News&file=article&sid=616