Chẳng Có Tự Do Nào
Date: Monday, October 31 @ 16:24:21 EST
Topic: Lịch Sử Qua Lời Ke


Mà Không Phải Trả Giá!

Hồ văn Đồng

TT. Bush nói như trên là một thực tế mà chúng tôi nghĩ rằng không ai là không biết, đặc biệt là đối với những người Việt tị nạn còn nghĩ tới việc đấu tranh vì tự do dân chủ ở Việt Nam.

Từ gần 30 năm nay, một số người Việt tị nạn đã hy sinh rất nhiều trong công cuộc đấu tranh của họ, nhưng một số đông đã chán nản vì sự lợi dụng thời cơ của một số người bất chánh, làm ô nhiễm môi trường tranh đấu của người tị nạn.

Đó là sự trả giá cho công cuộc đấu tranh vì tự do, không thể tránh được. Tuy nhiên chúng tôi nghĩ không phải vì thế mà chúng ta bỏ dở cuộc đấu tranh.  Trong xã hội nào cũng vậy, một sự gạn lọc bao giờ cũng tỏ ra cần thiết,  những kẻ gạt gẩm đồng bào để làm giàu, tới một lúc nào đó sẽ phải trả cái iá cho sự bất lương của họ, nhưng chúng tôi nghĩ rằng trong số đồng bào tị nạn hiện nay cũng không thiếu những người có thiện chí muốn tiếp tục cuộc đấu tranh thay vì chán nản buông xuôi.

Tuy nhiên muốn tiếp tục cuộc đấu tranh vì tương lai của dân tộc và tổ quốc, chúng ta không thể không chấp nhận tiếp tục chịu đựng những sự hy sinh cho mục tiêu cao cả mà chúng ta theo đuổi.

Vì đúng như TT Bush nói, chẳng có một sự tự do nào mà không phải trả giá và
cái giá phải trả càng cao thì những thắng lợi cuối cùng càng có giá trị. Nhưng cái giá phải trả trong hoàn cảnh hiện nay là gì?

Trước hết, theo ý chúng tôi, là sự hy sinh cái “tôi” quá lớn trong con người
của chúng ta, đặc biệt đối với những cá nhân từ hơn 20 năm nay sống trên đất nước nầy đã thành công về học vấn cũng như về doanh nghiệp. Muốn tranh đấu một cách có hiệu quả thì cần phải có sức mạnh. Nhưng dường như vì cái “tôi” quá lớn và sự mất tin tưởng lẫn nhau, chúng ta không thể thực hiện được sự đoàn kết cần thiết để tạo ra sức mạnh.

Nếu chúng ta chỉ là những cá nhân lẻ tẻ thì không thể có đũ sức mạnh để thực
hiện những gì mà chúng ta mong muốn. Cái giá đầu tiên phải trả là sự hy sinh cái “tôi” bệnh hoạn đó. Cái việc “đoàn kết sau lưng tôi và chống cộng theo ý tôi” phải biến đi để cho sự đoàn kết thực sự được nảy nở.

Sự trả giá thứ hai là sự hy sinh của cải vật chất để làm phương tiện chiến đấu.
Trước một kẻ thù có quyền, có tiền, có nhân sự dồi dào, chúng ta không thể
chiến đấu chống lại họ chỉ với hai bàn tay trắng. Ít ra chúng ta phải có những
phương tiện tối thiểu, nhưng tìm đâu ra?

Lời giải cho vấn nạn nầy thật là khó khăn để tìm thấy và cho tới nay, nếu chúng tôi không lầm, thì chưa ai có thể giải quyết được dù là có nhiều cá nhân đầy thiện chí. Giải pháp cho vấn đề theo ý chúng tôi, là những người có thiện chí, những người muốn tiếp tục cuộc chiến đấu, phải tìm tới với nhau, kết hợp với nhau về mọi mặt một cách chân thành để tiến hành công cuộc đấu tranh. Không có sự chân thành tin tưởng lẫn nhau, thì sẽ không kết hợp được và chẳng bao giờ có sức mạnh để làm bất cứ một việc gì.

Sự trả giá thứ ba là chấp nhận sự chụp mũ, sự vu cáo của kẻ thù và tay sai của kẻ thù hiện rẩy đầy trong cộng đồng người Việt tị nạn ở hải ngoại, không phải chỉ ở Hoa Kỳ mà còn ở Âu châu hay ở Úc.

Chúng ta làm việc càng có hiệu quả bao nhiêu thì kẻ thù và tay sai của chúng càng tăng gia những sự chụp mũ và vu cáo nhiều chừng nấy, với mục đích làm cho chúng ta mất tinh thần và nản chí. Nhiều khi chính những người trong gia đình khuyên chúng ta nên bỏ cuộc để đổi lấy sự yên tỉnh trong đời sống hằng ngày.

Tất cả những sự hy sinh đó chúng ta phải chấp nhận, coi như cái giá mà chúng ta phải trả để có thể tiến hành cộng cuộc đấu tranh vì tự do dân chủ cho đất nước và dân tộc. Từ chối trả cái giá đó, như chính TT Bush nói ra,  chúng ta chỉ có thể có một thứ tự do giả hiệu của kẻ khác đem lại cho chúng ta.

Bái báo nầy để riêng tặng Bs Nguyễn Ý Đức ở Arlington, Tx.

 







This article comes from Mach Song - Life Stream
http://www.machsong.org

The URL for this story is:
http://www.machsong.org/modules.php?name=News&file=article&sid=419