Xã Hội Dân Sự Phải Độc
Lập Với Các Đảng Chính Trị
Ts. Nguyễn Đình Thắng
Ngày 5 tháng 6, 2014
http://machsong.org
Ghi chú: Vào đây để vượt tường lửa: http://anonymouse.org/anonwww.html
Xã hội dân sự là yếu tố cần thiết cho dân chủ và phải giữ vị
thế độc lập với các đảng chính trị. Theo tôi, xã hội dân sự ở trong nước đang rất
èo uột và có nguy cơ bị còi và chậm phát triển vì cùng lúc bị chèn ép bởi đảng
cầm quyền và các đảng chống đối.
Ở đây “đảng chính trị” là gọi chung tất cả những tổ chức chính
thức nhận mình là đảng chính trị, những tổ chức ngoại vi của các đảng chính trị,
và những tổ chức hoạt động với mục đích thay thế chế độ chính trị hiện hữu.
Bản chất của đảng chính trị là tham chính, là nắm quyền bính.
Nếu đảng chính trị đặt lợi ích của quốc gia dân tộc lên trên lợi ích của đảng
thì đấy là điều lý tưởng. Điều này đòi hỏi tinh thần trong sáng và tấm lòng quả
cảm của những người lãnh đạo để luôn tự vấn và sẵn sàng hy sinh lợi ích đảng
cho quyền lợi tối thượng của dân tộc. Đảng Cộng Sản là một phản thí dụ: họ đặt quyền
lợi dân tộc dưới lợi ích đảng.
Nhưng không phải chỉ có Đảng Cộng Sản mới như vậy. Các đảng
chính trị chống cộng cũng có thể đi vào vết xe đổ ấy: Vì lợi ích riêng, họ có thể gây tổn hại cho sự
phát triển xã hội dân sự và đẩy lùi tiến trình dân chủ hoá ở trong nước.
Vì nhu cầu phát triển nhân sự và hoạt động, một số đảng chính
trị xuất phát ở hải ngoại hay ở trong nước xâm nhập các phong trào thanh niên
sinh viên, các tổ chức xã hội dân sự phôi thai, và các tổ chức tôn giáo lâu đời
ở trong nước để kết nạp đảng viên và “đa dạng hoá” sinh hoạt. Kết quả là các nhóm
và tổ chức xã hội dân sự chân chính bị rút dần năng lực để đi đến phân hoá và
biến chất. Hơn nữa, các thành viên của tổ chức xã hội dân sự được kết nạp vào đảng
hay trở thành cảm tình viên của đảng vô tình gây liên luỵ cho tất cả những ai cộng
tác với họ và cho toàn bộ tổ chức xã hội dân sự nơi họ xuất phát.
Để che mắt quốc tế, Đảng Cộng Sản Việt Nam dựng lên những tổ
chức xã hội dân sự giả mà chúng tôi gọi là GONGOs (government-organized
NGOs). Để che mắt chính quyền cộng sản,
một số đảng chính trị chống đối cũng dựng lên các tổ chức xã hội dân sự giả làm
bình phong và tấm chắn cho các hoạt động đảng phái. Hậu quả là không gian xã hội
dân sự chân chính ngày càng bị ép hẹp lại bởi những tổ chức giả của cả hai phía.
Các tổ chức xã hội dân sự chân chính, vì ít tài nguyên và năng lực, khó đứng vững
và giữ tính độc lập trước sức ép hai phía giáp công này. Nhiều khi nhân sự của
họ còn bị “vạ lây” trước các cuộc càn quét của nhà nước.
Mối nguy thứ ba là sự xâm nhập và lan toả của phong thái hành
xử thiếu dân chủ vào môi trường xã hội dân sự đang phôi thai. Ai cũng đã rõ bản
chất “phản dân chủ” của Đảng Cộng Sản. Một số đảng chính trị ở hải ngoại cũng chưa
có văn hoá dân chủ. Tính cách thiếu dân chủ rất dễ nhận ra: không có việc bầu nhân sự lãnh đạo, không có cơ chế dân chủ để giải quyết các bất đồng
chính kiến khác hơn là thanh trừng lẫn nhau hay tách đôi tách ba tổ chức, thậm
chí có đảng còn mang tính cách gia đình trị từ đời này sang đời khác. Như một
khối ung thư, nếu không chặn ngay thì phong thái thiếu hay phản dân chủ ấy sẽ lây
lan rất nhanh từ các đảng viên nằm vùng ra toàn thân của tổ chức xã hội dân sự đang bị xâm nhập.
Nhưng nguy hại hơn hết là sự suy thoái đạo đức. Các đảng viên
hoạt động trá hình phải luôn giả dối với chính những người bạn cộng sự và đồng
hành của họ, thậm chí phải qua mặt các vị lãnh đạo trong tôn giáo của họ. Hàng
ngày hàng giờ họ lạm dụng niềm tin của những người gần gũi và gắn bó nhất với họ và luôn phải nguỵ trang đối với tất cả những
người mà họ tiếp xúc. Cứ phải sống không minh bạch và không thành thật, đạo
đức bản thân sẽ xuống cấp. Phong trào Việt Minh là một minh chứng của sự suy
thoái đạo đức ấy: người cộng sản khuynh loát phong trào yêu nước, dùng người khác
cho mục đích riêng, và sẵn sàng dẫm đạp lên đồng chí rồi đến đồng bào và cả toàn
dân; những ai tử tế thì bị loại trừ hay thủ tiêu, hoặc chính họ phải bỏ đi. Kết
quả chỉ còn trật lại những kẻ sẵn sàng sống trong sự lừa dối và dám làm những điều
tội lỗi nhất kể cả buôn dân bán nước. Nếu các đảng chống cộng cũng đi trên con
đường mòn của Việt Minh, thì chắc chắn hậu quả sẽ không khác gì.
Để tránh vết xe đổ gây thảm hoạ cho dân tộc, chúng ta cần sáng
suốt và thay đổi tình trạng trước khi bánh xe lún quá sâu.
Trước hết, các đảng chính trị cần tuyệt đối tôn trọng tính độc
lập của xã hội dân sự, không khuynh loát các tổ chức xã hội dân sự có sẵn, và cũng không
dựng lên những tổ chức xã hội dân sự trá hình. Làm được vậy là đặt quyền lợi dài
lâu của toàn dân lên trên lợi ích nhất thời và cục bộ của đảng.
Chính các tổ chức xã hội dân sự ở trong nước, trong đó
có cả các tổ chức tôn giáo, cần sáng suốt và đặt những chuẩn mực đạo đức cho thành
viên để không bị khuynh loát, và cần phân định được những tổ chức xã hội dân sự
giả để tránh xa. Để giữ tính độc lập, các tổ chức xã hội dân sự chân chính cần
mở rộng tầm hoạt động trực tiếp với quốc tế để giảm dần đi sự lệ thuộc vào vai
trò trung gian hay nguồn tài trợ của các đảng chính trị.
Chúng ta, ở trong và ngoài nước, cần tuyệt đối tránh
vết xe đổ đã dìm dân tộc vào tăm tối trong hơn tám thập niên qua. Chúng ta phải mưu cầu nền dân chủ đích thực cho đất nước.
Bài liên quan:
TÂM TƯ HÔM NAY MỚI TRẢI
http://www.machsong.org/modules.php?name=News&file=article&sid=2840