Nguyễn Xuân Long biên dịch
Em học lớp ba đầu tiên mà tôi đă dạy ở trường Saint Mary tại Morris, tiểu bang Minnesota. Tôi yêu mến tất cả 34 em trong lớp đó, nhưng em Mark Eklund th́ lại quá là đặc biệt. H́nh dáng em ngăn nắp gọn gàng, và với một thái độ luôn vui vẻ sống động, đă làm tôi thích thú tuy dầu là ngay cả những lúc em nghịch phá.
Mark lúc nào cũng nói chuyện trong lớp. Tôi đă nhắc em nhiều lần là nói chuyện trong lớp mà không được sự cho phép của Soeur là không được. Nhưng điều gây nhiều ấn tượng trong tôi là sự đáp lời thành thật của em mỗi khi tôi sửa sai em những lần em cư xủ không tốt. “Xin cám ơn Soeur đă sửa sai cho con.” Lúc đầu tôi đă không biết ḿnh phải đáp lại với nó như thế nào, nhưng dần dần tôi đă quen với những câu trả lời như thế.

Một buổi sáng nọ tôi đă không giữ được sự kiên nhẫn của tôi v́ em đă nói chuyện quá nhiều, và tôi đă phạm một lỗi lầm của người giáo chức mới ra trường. Tôi đă nh́n vào Mark và buông tiếng, “Nếu em nói một lời nữa th́ Soeur sẽ dùng băng keo để dán cái miệng em lại.”
Mới chưa quá mười giây th́ bé Chuck nói với tôi, “Thưa Soeur, Mark nói chuyện nữa rồi”. Tôi đă không nhờ em nào canh chừng Mark, nhưng v́ đă trót ra h́nh phạt, tôi phải giữ lời.
Tôi c̣n nhớ rơ những ǵ đă xảy ra buổi sáng hôm đó. Tôi đă đi đến bàn giấy của tôi, mở cái hộc tủ và lôi ra một cuộn băng keo của thợ làm nhà. Chẳng thèm nói lời nào tôi đă bước vội về phía bàn học của Mark, xé ra hai mảnh băng keo to tướng và dán thành chữ X trên cái miệng của nó. Rồi tôi bước về bụt giảng. Khi tôi hướng nh́n nó th́ nó lại c̣n háy mắt với tôi. Làm tôi thật tức cười, nên đă không thể nín cười được.
Cả lớp lại c̣n tỏ ra mừng rỡ nữa khi tôi bước lại gần nó, gỡ hai miếng băng keo ra, và nhún vai ngán ngẫm. Lời đầu tiên của nó là, “Xin cám ơn Soeur đă sửa sai cho con.”
Cuối năm đó tôi được gọi để dạy toán cho các lớp junior high. Thời gian đó qua thật nhanh; tôi chưa kịp để ư th́ Mark đă ở trong lớp của tôi nữa rồi. Bây giờ th́ nó bảnh trai hơn bao giờ, và vẫn c̣n lịch sự như xưa. Nhưng v́ phải nghe những bài dạy toán của lớp 9, nó đă không c̣n nói chuyện như thời c̣n ở lớp ba nữa.
Vào một ngày thứ Sáu, các công việc không được trôi chảy như b́nh thường. Chúng tôi học rất mệt về một ư niệm toán suốt tuần lễ, và tôi cảm thấy các học sinh trong lớp đang ngồi nhăn nhó, như là bực ḿnh với các bạn chung quanh.
Tôi đă phải dừng ngay những sự bực dọc này nếu không th́ sẽ không c̣n kiểm soát lớp được nữa. Nên tôi đă xin tất cả các em ghi tên các bạn của ḿnh trên một mảnh giấy, nhưng chừa một khoảng trống ở giữa mỗi tên. Đoạn tôi xin các em suy nghĩ điều ǵ tốt nhất về những người bạn của các em và viết xuống trên những mảnh giấy kia. Cả lớp đă phải dùng hết thời gian c̣n lại để thực hiện cho xong công tác này. Và trước khi rời khỏi lớp mỗi em đă nộp cho tôi tờ giấy với những chi tiết đó. Mark đă nói, “Thưa Soeur, cám ơn Soeur đă dạy con. Xin chúc Soeur một cuối tuần đẹp.” Thứ Bảy đó tôi đă bỏ giờ tóm tắt lại những điều đă được ghi chép về mỗi em trên những mảnh giấy riêng biệt.
Hôm thứ Hai tôi trao cho mỗi em một tờ giấy được ghi chép về những điều các bạn đă nói về em.
Chẳng mấy chốc tôi đă thấy mỗi em đều có một nụ cười trên khuôn mặt. Tôi đă nghe những tiếng th́ thầm như, “vậy sao?” Tao đă chẳng bao giờ có ǵ đáng cho ai để ư tới”. “Ồ, tao đă không nghĩ có người thích tao đến như vậy”.
Rồi không c̣n em nào lao xao về các tờ giấy đó nữa. Tôi cũng chẳng bao giờ biết nếu chúng có tṛ chuyện với nhau hay là có đưa cho ba mẹ chúng xem về những mảnh giấy ấy. Nhưng cũng không sao. Bởi v́ lần chia sẻ đó đă đạt được mục đích cho các em. Các em rất vui về chúng và với nhau nhiều lắm.
Rồi các em đă tiếp tục lên lớp. Nhiều năm sau đó, sau khi tôi trở lại cuối mùa hè, cha mẹ tôi đến đón tôi tại phi trường. Và trên đường chúng tôi lái xe về nhà, mẹ tôi đă hỏi các câu hỏi b́nh thường về chuyến đi của tôi, thời tiết, cũng như những cảm nghiệm của tôi trong việc dạy học. Có một khoảng im lặng giữa sự hàn huyên của chúng tôi. Và mẹ tôi đă hướng về phía ba tôi và nói, “Ba!” Ba tôi đă hắng giọng như những lúc ông muốn nói một điều ǵ quan trọng.
Ông bắt đầu, “Gia đ́nh Eklunds đă gọi phôn cho chúng ta tối hôm qua”. Tôi đáp “Vậy sao? Trong nhiều năm qua, con không nghe ǵ về họ cả. Không biết thằng Mark bây giờ ra sao rồỉ”.
Ba tôi trả lời thật nhẹ, “Mark đă tử thương ở Việt Nam rồi. Ngày mai là đám tang. Cha mẹ của Mark muốn con con đi dự lắm.”
Cho đến bây giờ tôi vẫn c̣n nhớ rơ Ba tôi đă báo tin này ở đoạn đường nào trên Xa lộ I-494. Tôi chưa từng thấy một cỗ quan tài quân đội bao giờ. Mark thật đẹp trai, và trưởng thành. Và trong lúc viếng thăm đó tôi chỉ muốn nói với Mark, em biết không tôi sẽ cho em hết cả những cuộn băng keo đó nếu em có thể nói một lời với tôi.
Bây giờ trong thánh đường đầy ắp các bạn của Mark. Mọi người vang hát những bài thánh ca cùng với những điệu nhạc tiễn đưa. Tại sao hôm nay trời lại mưa, chỗ nghĩa trang buồn này chưa đủ hay sao?
Vị linh mục dâng những lời nguyện quen thuộc, và ban nhạc vang lên những tiếng nhịp thật oai hùng. Từng người một bước đến gần quan tài của Mark để chào giă biệt, cũng như rảy chút nước thánh. Tôi là người cuối làm phép lành cho quan tài. Khi tôi c̣n đang đứng xớ rớ ở đó, th́ có một người lính trong toán lính khiêng quan tài đă đến hỏi tôi, “Soeur có phải là cô giáo dạy toán cho Mark không?” Tôi gật đầu và tiếp tục nh́n vào quan tài. Anh ta tiếp tục, “Mark nói rất nhiều về Soeur cho chúng tôi”.
Sau đám tang, hầu hết các bạn của Mark đă về nhà Chuck để ăn trưa. Cha mẹ của Mark cũng có mặt ở đó, dĩ nhiên là họ đợi tôi. “Chúng tôi muốn chỉ cho Soeur một cái này”, Ba của Mark nói, vừa mở ví của ông ra. “Đồng Đội đă t́m được cái này khi Mark bị tử trận. Chúng tôi hy vọng là Soeur có thể nhớ ra nó.
Và ông ta mở bóp, cẩn thận lấy ra hai mảnh giấy tập cũ kỹ được dán lại bằng băng keo, đă được mở ra và đóng lại rất nhiều lần rồi. Tôi biết đó là mảnh giấy mà tôi đă trao cho Mark về Những Điều Tốt Đẹp mà các bạn em đă viết về em.
Mẹ của Mark nói theo, “Cám ơn Soeur đă làm điều đó cho cháu. Như Soeur thấy đó, cháu đă ôm ấp kỷ niệm đó suốt đời cháu.”
Và bây giờ các bạn của Mark cũng đă vây quanh chúng tôi. Charlie đă ḿm cười, và với chút e thẹn anh đă nói, con cũng c̣n giữ tờ giấy đó. Nó ở trên ngăn kéo cao nhất của con.” Vợ của Chuck cũng nói, Chuck muốn con bỏ tấm giấy đó vào trong tập h́nh đám cưới của chúng con.
Marilyn cũng chen vào, “Con cũng c̣n giữ mảnh giấy đó, con để ở trong tập nhật kư của con.
Rồi Vicki cũng lôi ra từ một quyển tập nhỏ một tờ giấy nhầu nát, và đưa cho mọi người xem, “con đă luôn giữ nó bên con.” Vicki nói không chớp mắt, “con nghĩ ai cũng c̣n giữ những tấm giấy đó.”
Và tôi đă ngồi xuống và khóc thật ngon lành. Tôi khóc cho Mark, và cho các bạn của Mark sẽ không bao giờ nh́n Mark được nữa.
Thưa quư độc giả các bạn thân mến, bài chia sẻ này muốn khuyến khích chúng ta biết dùng những lời khen thưởng mà thương mến trao cho nhau. Chúng ta thường xuyên quên diễn tả ḷng thương mến cho nhau. Đôi khi những điều nhỏ nhặt cũng có thể mang đầy ư nghĩa cho một người. Cuộc đời có quá nhiều người để chúng ta quên rằng cuộc đời mỗi người rồi cũng sẽ qua. Ta sẽ không biết ngày đó là ngày nào, nhưng bây giờ xin hăy bắt đầu chia sẻ ḷng mến đó cho nhau, và nói cho mỗi người rằng họ thật đặc biệt và quan trọng đối với chính bạn. Xin hăy nói, hăy chia sẻ cho nhau những lời đẹp đẽ, v́ không ai biết khi nào ta sẽ không nói được những điều này nữa.