Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
Một ngày nắng đổ lửa bọn Vượng học tác xạ súng cối 60 ly. Dưới cơn nóng hừng hực mùa hè, người Vượng như lên cơn sốt, mồ hôi tuôn ra. Gió nín thinh. “Nắng! Nắng! Trời già ác nghiệt.” Bọn Vượng chửi trời như những thằng say. Mồ hôi trên đầu, trên mặt tuôn chảy thành ḍng nhỏ giọt, nhỏ giọt từng lỗ như những hạt mưa dông đầu mùa rơi trên mặt cát mịn.
Súng nổ, đạn vọt lên không trung rồi đâm đầu xuống mục tiêu tóe lửa nổ tan tành. Khói sôi trào bọt đen ng̣m ùn lên thành h́nh quái dị tản mác trong không gian.
Hai thằng một khẩu nằm chờ lệnh.
Bắn!
̀nh, ́nh, ́nh… Đoành, đoành, đoành… Một quả bắn đi, hai quả bắn đi, ba quả bắn đi!
Vượng nghĩ: “Biết đâu, ngày nào đó chính ḿnh gởi đạn về làng”. Bỗng dưng, Vượng nghe tim ḿnh nhói buốt!
Làng Vượng bị địch chiếm rồi, c̣n ǵ nữa đâu? Bà con bồng bế, dắt d́u tản lạc. Người tạm trú trong khu định cư ngày ngày sống nhờ vào thực phẩm viện trợ. Kẻ vào trung tâm thị xă mưu sinh bằng buôn gánh bán bưng.
(ảnh motgoctroi.com)
Cha mẹ Vượng đă một lần tiêu hao tài sản trong chín năm kháng chiến. Giờ lại phải ra đi, vứt bỏ sản nghiệp cuối cùng của một đời người chắt chiu tạo dựng.
Nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn bị chiến tranh tàn phá, chàng rưng rưng nước mắt. Đừng bảo Vượng mau nước mắt, bởi nhà văn Cholokhow đă từng nghĩ: “Những gă đàn ông vào tuổi tráng niên mà giặc giă đă làm cho đầu bạc, không phải chỉ trong giấc mơ mới khóc. Nhưng phải biết quay mặt đi đúng lúc. Nhất là đừng để cho ḥn nước mắt gầy g̣ nóng chảy lăn xuống má có thể gây thương tổn cho ḷng đứa trẻ thơ”.
Vượng c̣n trong tuổi thanh niên, cuộc chiến này sẽ làm cho tóc chàng mau bạc bởi quê hương thân yêu mang đầy thương tích chiến tranh!
Hoàng hôn buông xuống lẹ làng giục cánh chim trời hối hả bay về tổ ấm. Bầu trời phương bắc âm u, hướng nam vài v́ sao le lói. Bóng đêm bỗng chốc sập xuống mịt mùng. Con đường làng ẩn ḿnh dưới rặng cây cao đưa bọn Vượng rời xa cổng quân trường. Những bước giày sô giẫm lào xào trên mặt đất đầy lá rụng. Đêm tối đồng lơa với màu vải trận làm nhạt nḥa những bờ vai nhẫn nại của toán sinh viên sĩ quan hướng về điểm phục kích đêm.
Xóm Chùa vườn cây chi chít. Bóng đêm đặc quánh tưởng chừng màn đêm tạo bởi dầu hắc trải đường. Phiên gác đầu tiên, Vượng ngồi bên gốc cây cổ thụ canh chừng cho đồng đội ngủ trong ṿng đai. Trời bắt đầu nhỏ hạt. Mưa rây xuống xóm Chùa những hạt mưa nhỏ như hạt cát lạnh tê da. Bên phải là thằng bạn gác cùng phiên. Hắn ngồi trong bóng đêm như pho tượng “Tiếc Thương” nơi Nghĩa Trang Quân Đội. Tiếng đại bác từ xa vọng về, dội vào óc, vào tim nghe đớn đau ê chề!
Vượng nghĩ đến Tường Vy, người bạn gái suốt một thời sư phạm. Lần gặp gỡ đầu tiên là buổi thi môn toán trong kỳ thi tú tài toàn phần. Cô nàng lẩn quẩn trong câu giải tích, bí lối nên đă khều chân Vượng. Ngày niêm yết kết quả, hai người gặp lại nhau. Khi trông thấy hai số báo danh đi liền nhau tên Vy và Vượng, nàng đă ôm choàng lấy Vượng trong nỗi vui mừng quên cả ư tứ. Họ thân nhau từ đó và t́nh yêu đến rất tự nhiên. Bạn bè thường gọi đùa là mối t́nh “Giải tích”.
Không chen chân nổi vào Đại Học Sư Phạm, họ rủ nhau nộp đơn vào trường Sư Phạm Sàig̣n, khóa Giáo Học Bổ túc hai năm. Ngày ra trường, Vượng được dạy tại Sàig̣n, c̣n Vy phải về miệt Tây Ninh. Nhờ sự thúc đẩy của nàng Vượng dành thời gian ghi tên lấy thêm hai chứng chỉ cử nhân luật.
Từ ngày bị động viên nhập ngũ chàng đă trốn tránh Vy, bởi Vượng không muốn nàng phải thất vọng v́ ḿnh. Vy có cặp mắt đen tṛn như mắt Ngọc Thu thời Trung học Rừng Xanh. Thu bây giờ ở bên kia trời vĩ tuyến. Nàng c̣n nhớ mối t́nh học tṛ đă để lại những rạo rực ban đầu trong đôi quả tim mười bốn, mười lăm?
Vượng nghĩ đến Hưng, cô bé nữ sinh Gia Long bên cạnh nhà trọ có mái tóc ngắn ôm tṛn khuôn mặt khoe chiếc gáy trắng ngần. Cô bé kỳ khôi, tránh ánh mắt Vượng như tránh mặt trời. Vượng hỏi v́ sao, bé bảo: “Ánh mắt ǵ mà như tia mặt trời rọi suốt tâm can. Phải chi mát dịu như ánh trăng rằm, cho người ta t́m xem chú cuội!”
* * *
Chiều về, quân trường lộng gió dưới bầu trời trong xanh. Vũ trường Diên Hồng rực rỡ màu cờ. Nắng tắt trên đỉnh tháp chuông nhà thờ. Toán sinh viên sĩ quan trong lễ phục màu trắng đều bước đến trước Trung Nghĩa Đài. Họ làm lễ truy điệu cho lễ măn khóa ra trường ngày mai.
Bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh như một cánh đồng kim cương. Nhạc dạ vũ thánh thót, lồng lộng trong khuôn viên quân trường. Buổi tiệc liên hoan ngày măn khoá rộn ràng náo nức trong tâm hồn tuổi trẻ. Từng cặp nam nữ ôm nhau lướt trên sàn nhảy. Ánh mắt trong ánh mắt, ṿng tay trong ṿng tay. Họ ngây ngất men t́nh và rào rạt hương yêu! Ngày mai, mặc xác! Chấp nhận tất cả, dù đến nơi chiến trường bỏng lửa hay giới tuyến xa xôi, cứ tận hưởng đêm cuối cùng trong quân trường để mai nầy mỗi người mỗi nẻo biết có c̣n gặp nhau.
Đêm thứ Bảy, bầu trời Sàig̣n dày đặc mây đen. Trận mưa buổi chiều không làm dịu bớt cơn oi bức về đêm. Vượng lái chiếc solex chạy suốt chiều dài đường Lê Văn Duyệt hướng về khu nhà Tường Vy. Đă bốn năm rồi t́nh bạn lẫn t́nh yêu, nàng là nguồn khuyến khích chàng tiến xa hơn trong sự nghiệp. Vừa lấy xong chứng chỉ năm thứ hai cử nhân luật, Vương bị động viên khóa Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức, chàng rơi vào trạng thái bi quan trước cái sốc “nửa đường đứt gánh”. Chàng đánh mất niềm tin và muốn đánh mất luôn cả t́nh yêu.
Ngày măn khóa, Vy hiện diện bất ngờ trong đám thân nhân tham dự buổi lễ. Với chiếc áo dài phớt hồng b́nh dị của một cô giáo, nàng nổi bật trong đám nữ giới chưng diện đúng kiểu thời trang. Qua vài phút ngỡ ngàng,Vy trong ṿng tay Vượng để rơi những giọt nước mắt trách hờn. Nàng khóc âm thầm khiến chàng mủi ḷng và ân hận.
Nghe tiếng xe quen thuộc, Vy mở cửa ra tận ngoài sân đón Vượng.
- “Mười ngày phép, anh có về thăm gia đ́nh trước khi tŕnh diện đơn vị?”, Vy hỏi chàng khi hai người bắt ghế ngồi ngoài hiên nhà.
- “Anh muốn sống với em trọn thời gian nầy. Sang năm, nếu lon thiếu úy không gắn trên bàn thờ th́ anh sẽ về cưới em”.
Cái cung cách cầu hôn đầy chất lính khiến khuôn mặt Vy thoáng buồn. Nhưng rồi ánh mắt nàng chợt sáng lên trong màn đêm. Vượng xoay người hôn lên đôi mắt buồn muôn thuở của Vy. Nàng nghiêng đầu để làn môi chạm vào đôi môi tê lạnh của Vượng. Chàng giữ nguyên vị thế đó để nghe hơi thở thơm nồng của người yêu. Và nụ hôn gắn chặt thay lời hứa hẹn của nhau.
Dưới ánh sáng lờ mờ của bóng đêm, hai người lặng lẽ nắm tay nhau cùng nh́n về hướng sao hôm nhấp nháy trên bầu trời cao.
Hương tóc, bờ môi, hơi thở ấm nồng trong đêm cuối cùng của mười ngày phép. Vy giữ Vượng trọn ngày hôm ấy. Họ quấn quít bên nhau chẳng một phút rời xa. Nàng trao trọn t́nh yêu cho chàng, dù tự hứa với ḷng sẽ dành cái phút giây “đầu đời lứa đôi” cho đêm tân hôn về mở lối. Và chàng thầm cảm ơn nàng đă tha thứ bằng những giọt nước mắt chiều chuộng đớn đau buổi đầu đời con gái.
* * *
Đồn Long Phụng nằm chênh vênh trên ngọn đồi lộng gió. Bên kia cánh đồng là xóm làng xác xơ c̣n mang dấu đạn bom tàn phá. Vườn thông chạy dài, gió biển thổi vi vu suốt ngày đêm.
Vượng về đây đă ba tháng rồi, nơi Việt Cộng ŕnh rập thường xuyên và tử thần luôn vây quanh chờ chực. Chiều nay, tin t́nh báo cho biết, một trung đoàn thuộc sư đoàn Sao Vàng Bắc Việt đang phân tán rải rác bên kia ḍng sông Vệ. Công tác pḥng thủ được tăng cường. Sự căng thẳng tinh thần hiện rơ trên khuôn mặt từng chiến binh.
Nắng chiều trải vàng trên cánh đồng lúa non như tấm thảm màu xanh lơ chạy dọc theo lũy tre làng. Bên này nắng tựa dải lụa màu mỡ gà vắt ngang đỉnh đồi. Quang cảnh ngoài ṿng đai đồn lũy vắng lặng, lạnh lùng khi bóng hoàng hôn bao phủ. Cảnh thanh b́nh giả tạo như mặt nước lừ đừ che giấu cơn sóng ngầm sắp cuồn cuộn dâng cao.
Sau một ṿng tuần tra vào lúc quá nửa đêm, Vượng quay vào hầm chỉ huy. Cơn buồn ngủ trĩu nặng đôi bờ mi. Chàng đặt lưng trên chiếc giường bố. Giấc ngủ chập chờn, mộng mị. Đôi mắt to tṛn của Vy xuất hiện trên bầu trời đêm rồi biến thành mặt trăng mang màu đen nguyệt thực như trêu chàng. Vầng trăng chợt hiện ra với khuôn mặt Hưng cười rạng rỡ. Cô bé cất tiếng đùa cợt: “Phải chi, mắt anh là vầng trăng cho em t́m chú cuội”. Khuôn mặt bỗng vỡ ra và tiếp theo là tiếng nổ xé trời rạn nứt màn đêm.
Vượng vùng dậy bay người ra khỏi hầm. Chàng chạy dọc theo hệ thống giao thông hào đến từng vị trí tác chiến của binh sĩ. Đơn vị trưởng của Vượng là một đại úy thâm niên dày dạn chiến trường. Ông b́nh tĩnh gọi điện báo đi các nơi về t́nh h́nh địch đang pháo kích vào đồn và có thể bị tấn công.
Pháo mỗi lúc mỗi dồn dập như những đợt sóng trong cơn băo lửa úp chụp lên ngọn đồi nghiêng ngả. Toán cứu thương trườn ḿnh đến nơi có binh sĩ bị thương. Đạn 105 ly của ta bắt đầu phản pháo. Những tọa độ tiên liệu theo thứ tự ưu tiên được pháo binh lần lượt rót đạn về chính xác. Hỏa châu rọi sáng cả một vùng trời nâng cao tinh thần tác chiến của quân sĩ đồn trú.
[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển: http://www.machsong.org.]