Con Gái Người Dưng
Date: Monday, September 10 @ 18:33:07 EDT
Topic: Mái Ấm Gia Đình


Hoàng Lan Chi

LTS: Kỳ này chương trình Mái Aám Gia Đình xin giới thiệu mộât tuỳ bút của một mẹ chồng kể về con dâu. Người con dâu, “đứa con gái người dưng” cuối cùng là con gái của bà. Bài viết của Hoàng Lan Chi.

Ngày con trai tôi 17 tuổi, tôi không biết nó và nó cũng chẳng dám đến gặp tôi. Nó nghe đồn tôi được các em cũng như con cháu kính cẩn (kiêm chế diễu) gọi là bà Tổng. Nó sợ tôi lắm dù nó yêu con trai tôi vô cùng. Năm con trai tôi học lớp 12, tôi nghe mang máng về nó. Tôi lơ vì với tôi, đừng nói đến tình yêu khi chưa xong sự nghiệp. Tôi không cho phép con cái nói đến bạn gái/ trai khi còn đi học. Và vì thế tôi chỉ biết nó qua những giòng chữ rất đẹp trong cuốn nhật ký nhỏ ngay sau khi con trai tôi đi xa. Những giòng chữ xinh xắn trải tâm tình nó. Nó viết sâu lắng, nhiều khắc khoải và đúng là “đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn”. Con trai tôi qua những gì nó mô tả khiến tôi ngạc nhiên. “Quái, thằng khỉ đó thông minh, đẹp trai, có tâm hồn, biết thương người và sâu sắc?” Ô, cái thằng cu của tôi có nhiều tính tốt thế sao tôi không biết nhỉ? Tôi lại chỉ biết nó lỳ, lười và có khi... ở bẩn nữa! Còn thông minh ư, ờ thì tôi thừa nhận nó có thông minh.



Nó đã đau khổ nhiều lần vì con trai tôi. Nào là khinh khỉnh, nào là đi ngang không thèm ngó, nào cuời nói với con nhỏ kia. Nó quằn quại khi biết con trai tôi sắp đi xa. Tôi đọc cuốn nhật ký nhỏ và lúc đó, tôi... còn chảnh, y hệt cái thằng cu của tôi, tôi chép miệng “ối dào, vớ vẩn”. Nhưng tôi cũng có chút tồi tội khi thấy nó không dám ra phi trường tiễn con trai tôi.

Hơn một năm sau, thằng cu của tôi về nước chơi dịp Tết. Ra đón con tại phi trường, tôi không gặp nó mà chỉ thấy toàn đám bạn trai của thằng cu. Lúc đó tôi khoái tỉ vì con trai vẫn sợ uy mẹ, không dám cho bạn gái đến phi trường.

Ngày hôm sau, một giọng con gái gọi phone. Con gái tôi thầm thì:

- Chị Phi đó mẹ! Chỉ hỏi anh Duy về chưa.

Tôi: Kệ nó. Thằng Duy không báo cho nó biết ngày về à?

Tôi lại khoái tỉ! Cái khoái ích kỷ hết sức của bà mẹ chưa già mà đã…! À, con trai mình chắc chưa chấm nó đâu vì đã không báo cho nó biết ngày về. Tại sao tôi nghĩ vậy? Không biết! Có lẽ vì tôi đang muốn con trai học cho xong, muốn con trai có bạn khác… Nhưng chỉ tuần sau, tôi thấy con trai tôi đi cái xe máy kiểu con gái. Tôi làm thinh chả nói gì. Tôi biết tỏng ra là xe của nó đưa cho con trai tôi làm phương tiện di chuyển. Tôi lo kiếm sống và không chú ý đến sinh hoạt của thằng cu. Một tháng sau, con trai tôi xin mẹ tổ chức sinh nhật. Khi chụp hình, nó cố tình chạy đến đứng sau lưng tôi. Tôi vờ như không biết dù tôi cũng kín đáo quan sát khi con gái tôi ngầm chỉ “chị Phi đó mẹ”. Con trai đem hình về. Tôi ngắm nó, không vui không buồn. Nào ai biết được, chúng nó yêu nhau, xa nhau cứ dễ như cơm nếp, mình mặc kệ nó.

Ngày con trai tôi trở về Úc, tôi làm tiệc chia tay tại nhà. Nó là đứa con gái duy nhất trong đám bạn của Thằng Cu. Tôi lầm bầm “Cái thằng này... cà chớn. Nó ngầm giới thiệu với mẹ đây. Tao... chơi tình vờ với tụi bây”. Tôi vờ thật, không nói gì hết. Năm đó tiễn con trai tôi nhưng nó vui. Thấy cái mặt nó hớn hở quá đi thôi. Thì sau một năm rưỡi, nó vẫn có con trai tôi, nó không vui sao được. Lại còn được ra phi trường tiễn thằng cu của tôi nữa chứ.

Rồi gần một năm sau có việc cho hồ sơ, bố thằng cu gửi vài bill điện thoại. Tôi xem và… tam bành lục tặc nổi dậy. Con trai tôi đã gọi phone cho nó quá xá, có khi lên cả trăm một tháng. Tôi nổi sung và gọi điện thoại đến. Gặp cô nó, tôi nêu yêu cầu. Rằng nó phải hiểu thằng cu của tôi đang đi học, nghèo lắm nên nó đừng cho thằng cu gọi lâu. Cô ruột nó cũng không khéo. Thay vì “Dạ, chị yên tâm, tôi sẽ nhắn lại” thì cô ta gân cổ lên bào chữa cho nó. Rằng thằng cu tự ý gọi. Rằng thằng cu độc tài, không cho nó trái ý. Nó muốn cúp thì cu không cho, cứ nói. Tôi nổi sung “Nếu Duy cứ gọi và nói lâu thì Phi có nhiệm vụ nhắc Duy, rằng Duy đang đi học, phải tiết kiệm tiền”.

Hai hôm sau, con trai tôi gọi điện thoại về. “Ái chà, con ranh ỏn thót cái gì đây nên gọi cho mẹ phải không?” Tôi lạnh lùng:

- Gì đây, hôm nay là ngày gì mà cậu gọi về?

Nguời Bắc có cái ngộ. Bình thường xưng hô là con, mẹ hay thậm chí “tao/mày” nhưng khi có việc thì lũ con được lên chức ráo trọi: anh/chị hoặc cô/cậu. Thằng cu vờ vịt một lúc rồi vô đề. Tôi nổi sung quát ầm nhà. Con trai tôi biện minh, Phi không có lỗi, sao mẹ gọi cho cô Phi làm gì v.v và v.v. Tôi dập máy sau khi quát một tràng không thèm nghe con trai nói gì.

Dường như vài ngày sau con trai tôi lại gọi về. Xin lỗi mẹ. Tôi nguôi ngoai. Có thế chứ! “Mẹ nuôi cu bao cực khổ. Bán từng áo dài một thời vàng son để mua cho cu từng gram thịt. Mẹ thức bao đêm trường khi cu đau ốm để rồi cu xem cái con kia... hơn mẹ thì đâu được với mẹ.” Khi cơn giận tạm lui, tôi giật mình “Ủa coi bộ mình giống mấy bà mẹ chồng đành hanh ngày xưa quá vậy?!”. Tôi bật cười vì tôi vẫn tự nhủ tôi sẽ không giống các bà đó đâu.

Ba năm sau, con trai tôi lại về chơi. Thằng cu đến chào mẹ hôm thứ Bẩy; hôm sau Chủ nhật, tôi gọi mobil (Việt Nam gọi là mobil, không gọi là cell) cho con trai. Nghe tiếng nó, tôi hơi khựng nhưng rồi tỉnh bơ:

- Tôi là mẹ Duy. Cho tôi gặp Duy.

- Dạ thưa bác, bây giờ bác gọi vào số sau sẽ gặp Duy...

Nó đọc số mobil khác. Tôi:

- Gọi Duy đến đây cho tôi được không?

- Dạ thưa bác, Duy không có ở đây. Bác cứ gọi số vừa rồi sẽ gặp Duy.
Trí óc tôi làm việc thật nhanh. Hôm nay Chủ Nhật, tại sao thằng cu của tôi lại không có ở đây; Gọi mobil là tốn tiền nặng, làm gì mà chỉ vòng vo? Tôi nói nhanh:

- Cho tôi số phone để bàn, tôi gọi?

- Thưa bác, phone đang vô net, bác cứ gọi cho Duy số mobil đó đi.

- Cám ơn.

Cúp máy, tôi tặc dzăng nổi giận. Con này láo quá nhỉ? Mình đã xưng mẹ Duy mà nó không để mình nói chuyện với thằng bé, cứ chỉ vòng vo. Tôi quay phone hỏi hai bà bạn. Hai bà đều đồng ý, nó hơi láo. Nó phải hỏi han tôi chứ. Có đồng minh (để chứng tỏ mình không là mẹ chồng khó khăn), tôi quay số thằng bé và làm một tràng. Thằng bé:

- Con đang ở ngoài đường, không nghe gì hết.

- Tấp xe vào lề ngay tức khắc!

- Xong. Chuyện gì đó mẹ?

Tôi nói lại câu chuyện và đương nhiên “Bà Tổng tôi” chửi một mách:

- Mẹ nói cho biết, nó muốn làm vợ mày, nó phải tôn trọng mẹ. Bằng không, mẹ sẽ không bao giờ đi cưới nó hết.

Thằng cu lúng búng bào chữa.Tôi quát lên:

- Đi về lập tức cho mẹ bảo.

Tôi cúp máy. Lửa giận phừng phừng. Mười lăm phút sau, thằng cu của tôi đến.

Tôi la một hơi. Thằng nhỏ:

- Mẹ không biết gì hết. Nó đang ở ngoài tiệm.

- Tại sao làm ngày Chủ Nhật?

- Nó làm manager cho tiệm Kentucky mà mẹ?

- Nó biết là mẹ mà sao nó không hỏi han?

Tôi lập lại ý mình, Phi phải biết nói “Thưa bác, cháu là Phi đây. Bác có khoẻ không ạ? Cháu tiếc là Duy không giới thiệu để cháu đến trông nom bác khi Duy không có ở gần bác…” Thằng cu của tôi nhăn nhó:

- Mẹ ơi, nó sợ mẹ thấy mồ.Nghe giọng nói mẹ, hồn vía nó lên mây hết. Nó đâu ngờ mẹ gọi vào mobil của nó đâu? Huống chi lúc đó nó đang giao việc cho nhân viên. Vả lại, nó là nó, là con gái miền Nam khờ khạo, nó đâu biết nói mấy câu như Bà Tổng nghĩ ra đâu? Bà Tổng là người tử tế, giỏi văn chương, nó đâu có được như bà Tổng?

Tôi muốn cười mà ráng nín. Cái thằng này khi nó trêu chọc mẹ thì... phải biết.

Tôi hơi nguôi:

- Thế tại sao mẹ bảo nó cho số phone bàn, nó cứ vòng vo?

- Cái line phone của cửa hàng thì đang vô net, làm sao nó cho mẹ được?

- Tại sao nó không nói rõ từ đầu? Ví dụ thưa bác, con đang ở ngoài tiệm, Duy thì ở nhà bác cứ gọi vào mobil Duy thì sẽ gặp?

- Nó làm sao biết được là mẹ gọi? Đã bảo nó đang túi bụi, bất thình lình nghe giọng oanh vàng của Bà Tổng, hồn vía nó lên mây cả lấy đâu ra bình tĩnh mà thưa thốt cho Bà Tổng “quán triệt tình hình” gay cấn của nó?

Tôi không nín cười được nữa. Biệt tài của thằng cu là dí dỏm làm ai cũng phải cười hết giận. À, cái này thì tôi thừa nhận chứ cái vụ thằng cu có “Tâm hồn sâu sắc, đa cảm, thương người” là do nó khám phá ra chứ tôi hoàn toàn không hề biết. Thấy mẹ cười, thằng nhỏ biết “Mặt trận miền tây đã yên tĩnh” nên sán lại ôm vai mẹ. Tôi vờ vịt đẩy ra:

- Đừng có nịnh tôi. Tôi chưa nguôi đâu.

- Con đi mua trái cây nhé, Mẹ thích gì, táo, lê, nhãn nhé?

Cái thằng cu này nó khéo nịnh đến thế. Rồi nó đi mua trái cây về cho mẹ. Tôi hớn hở quay phone cho hai bà bạn. Thì phải... khoe, thằng cu có đi nước ngoài, có ra khỏi tầm tay mẹ năm năm rồi nhưng đố dám vượt lễ giáo. Tuần sau, con trai mời tôi đi ăn. Nó đến cùng con trai tôi. Thằng cu trao cho mẹ bó hồng to tướng. Nó đi sau thằng cu của tôi, đưa bịch trái cây trĩu nặng:

- Con chào bác. Con gửi bác ít trái cây.

Tôi nhìn nó. Có lẽ lúc bấy giờ nó run lắm. Tôi nghiêm nghị:

- Con là ai vậy?

Con trai tôi xen vào:

- Phi đó mẹ.

Nó nhìn tôi. Tôi vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. Rời nhà, nó chở con gái tôi, thằng cu chở tôi. Ăn xong, tôi đưa chúng nó đến quán cà phê hát với nhau Dòng Thời Gian ở Cao Thắng. Thật bất ngờ, nó lên hát và:

- Tôi xin hát bản này để tặng nữ văn sỹ Hoàng Lan Chi!

Tôi tủm tỉm. “À, ‘thằng bồ’ cô, cái thằng con trai của tôi ấy, đã truyền nghề cho cô phải không?!”

Tôi đem hoa tặng nó. Tôi thấy lòng vui vẻ. Cô bạn hàng xóm tỉ tê:

- Chị biết không, bé Ly nói với em thằng Duy tâm sự với bé rằng nếu mẹ không đồng ý chị Phi thì nó sẽ không lấy ai nữa hết. Chị ơi, tụi nó yêu nhau gần mười năm trời. Không ai chung thuỷ hơn thằng con trai chị. Bé khen con Phi lắm. Nói là con Phi rất yêu Duy và chăm lo đủ thứ cho Duy…

Tôi hơi xiêu. Ừ, nó yêu thằng cu của tôi lắm. Cứ thấy ánh mắt nó nhìn thằng cu đủ biết. Con trai tôi nịnh mẹ, mua đủ thứ mẹ thích. Tôi biết tỏng mấy “trò hề” đó của lũ con trai. Ngày xưa, mẹ tôi tuyên bố “Cứ mỗi khi thấy hai thằng con trai sán lại gần ôm vai bá cổ là tôi phải đề phòng cái hầu bao của tôi!”. Vâng, chúng nịnh mẹ khi cần xin xỏ cái gì đó. Con trai tôi cũng không ngoài điều ấy. Rồi nó ngỏ ý xin làm đám hỏi. Tôi bắt bẻ theo lễ nghi:

- Duy lộn xộn. Nếu Duy định lấy nó thì Duy phải viết mail giới thiệu nó với mẹ từ hai hay ba năm trước. Rồi Duy bảo nó phải đến đây chăm sóc mẹ thay Duy. Từ đó mẹ ngó giò ngó cẳng nó, Duy hiểu chưa?

Thằng nhỏ cười lỏn lẻn:

- Thông qua đi mẹ. Giò cẳng của nó được lắm. Nó cao một mét sáu.

- Cha mi!

Khi tôi “mắng yêu” như vậy thì lũ con tôi hiểu, Bà Tổng đã OK!

Tôi truy lý lịch nó. Thôi cũng được, nó giỏi dắn đang giữ chức manager của Kentucky ở Quận 5. Con trai tôi hớn hở. Thằng cu chỉ sợ tôi không đồng ý. Gì chứ tôi nổi tiếng là khó trong họ hàng. Tôi hẹn ngày và cùng con trai đến nhà nó. Mẹ nó nhỏ hơn tôi vài tuổi. Bà có vẻ khớp còn tôi thì bình tĩnh:

- Xin thưa với chị là cháu Duy có xin phép tôi.

- Tôi thì có cái khó, có cái dễ… Khó là tôi theo nề nếp xưa. Tôi thích bọn trẻ phải lễ phép, tôn trọng người lớn.

- Mỗi nhà một nếp nên nếu cháu Duy vào làm rể gia đình chị thì Duy phải theo nếp nhà chị. Ngược lại Phi phải theo nếp nhà của tôi. Tất nhiên tôi không vô lý đến độ bắt Phi thích mầu đỏ thay vì xanh. Điều tôi muốn là Phi tìm hiểu nề nếp gia đình người Bắc để theo cho đúng. Đi thưa về trình, có hiếu với ông bà, cha mẹ…

- Tôi chỉ có một trai một gái và tôi vẫn đùa bảo đó là cục vàng, hòn ngọc của tôi. Tôi yêu cầu chúng phải thương yêu đùm bọc nhau, không vì chồng hay vợ mà bỏ anh hay em…

- Tôi sẽ coi cháu Phi như là đứa con gái thứ hai của tôi và mong rằng chị cũng coi Duy của tôi như là con trai chị…

Sau đám hỏi chừng một tháng, mùng mười Tết ta, tôi đi Mỹ trước khi các con về lại Úc. Tại phi trường, tôi móc túi vét tiền Việt chia đều cho ba đứa. Nó hôn vào má tôi:

- Mẹ đi vui vẻ nhe mẹ.

Những tháng ngày long đong ở Rừng Gió Virginia, đêm khuya đang vào net xem bài thì nó chớp được tôi và mẹ con chat với nhau.

- Mẹ ơi, con ngưỡng mộ mẹ lắm. Mẹ giỏi quá hà. Mẹ lúc nào cũng đầy nghị lực. Con khoe với bạn con, mẹ chồng tao vừa đẹp vừa học giỏi vừa viết văn hay…
Trời đất, cái con ranh này học nghề của chồng nó nhanh quá đi thôi. Tết năm sau, con trai tôi lại về để lo thủ tục bảo lãnh nó. Tôi gọi phone, nó hớn hở khoe:

- Mẹ ơi, con được đại diện công ty đi dự đại hội Kentucky ở Thái Lan nè. Có nhiều người già hơn con, làm lâu hơn con mà công ty chỉ cử con nè.

- Giỏi, con mẹ giỏi.

- Mẹ ơi Duy có mập lắm đâu mà mẹ la? Con cô Lành cao nhưng đâu có đẹp trai bằng chồng con hả mẹ?

Hễ tôi nói cái gì về thằng cu của tôi là nó “chồng con mà mẹ”. “Cái con ranh này” tôi chỉ còn biết lầm bầm như vậy. Tôi gửi gấm con trai tôi cho nó vì biết thằng cu đoảng vị và lười lắm. E rằng sau này người bị tôi mắng sẽ là chồng nó chứ không phải nó vì nó yêu chồng, chăm lo đủ điều cho chồng.

Nó, đứa con gái của người dưng. Bây giờ nó cũng là con gái của tôi đấy. Tôi yêu nó lắm chỉ vì nó rất yêu con trai tôi.

[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển: http://www.machsong.org.]







This article comes from Mach Song - Life Stream
http://www.machsong.org

The URL for this story is:
http://www.machsong.org/modules.php?name=News&file=article&sid=1101