Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HÃY CỨU CỒN DẦU
:: ĐÒI TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đình
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đình
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ý Kiến Độc Giả
· Liên lạc tòa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· Tìm kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
Tìm Kiếm


Hit Counter
We received
27814522
page views since June 01, 2005
MS58 - 05/07: Tâm Sự Của Một Người Kém May Mắn

Sức Khoẻ

Nguyễn Trinh Liên

Lại một mùa đông nữa về. Có điều khác với những năm trước, năm nay thời tiết vùng New England lại ấm áp một cách lạ thường. Ngồi trong nhà nhìn ra ngoài cửa, tôi cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và thanh thản chút ít.



Tôi sanh ra và lớn lên ở Sài gòn. Cha mẹ tôi có hai người con. Cha tôi mất khi chị em tôi còn nhỏ. Một mình mẹ vất vả kiếm sống tần tảo buôn bán nuôi chúng tôi lớn khôn. Thế nhưng, vì hoàn cảnh túng quẫn cho nên bà không thể lo cho chị em tôi đi đến trường học như những bạn cùng trang lứa trong xóm. Mặc dù vậy, tôi cũng không bao giờ ngừng thương yêu, kính trọng và nhớ ơn mẹ tôi. Thay thế cho sự giáo dục ở học đường, mẹ vun đắp và dạy dỗ chị em tôi luôn luôn sống vui vẻ an lành, biết nhường nhịn giúp đỡ người chung quanh, và không làm hại ai. Cho đến năm tôi hai mươi mốt tuổi, mẹ qua đời. Vài năm sau, chị tôi rời Việt Nam cùng chồng con sang Hoa Kỳ và vẫn luôn liên lạc, giúp đỡ cho tôi, đồng thời lo thủ tục bảo lãnh cho tôi qua, nhưng mãi đến mười hai năm sau chúng tôi mới có thể đoàn tụ được.

Khoảng giữa năm 1988, đột nhiên tôi phát giác có những triệu chứng khác thường như mỏi mệt, đau nhức mình mẩy một cách kỳ lạ mà uống các thứ thuốc thông thường trị đau lại không có hiệu quả gì. Tôi quyết định đi gặp bác sĩ và sau khi được thử máu, bác sĩ cho biết là tôi bị bệnh Viêm Gan Siêu Vi. Sau đó, tôi được điều trị từ từ và đều đặn cho đến năm 1996 thì rời khỏi Việt Nam. Qua đến đây, tôi sống chung với gia đình chị tôi một thời gian ngắn rồi dọn ra ngoài ở riêng.

Trong thời gian này, sức khoẻ của tôi không mấy khả quan cho lắm. Do căn bệnh gan tái phát trở lại, người tôi ngày càng ốm yếu, vàng vọt. Có nhiều khi đến sở làm, mấy chị em đồng hương làm chung còn quở trách, bảo tại sao bác sĩ không “lock” tôi vào một nơi riêng, để đừng lây bệnh cho người khác! Tôi cũng bực mình và thầm nghĩ là mình đâu phải mang bệnh gì nguy hiểm cho cam, mà tại sao lại bị đối xử như vậy?! Cùng thời điểm này, tôi quen được một người đàn ông cùng sở. Anh đối với tôi rất tốt, luôn chăm lo và quan tâm đến tôi. Vì bị những người khác xa lánh, hất hủi do sợ lây bệnh, tôi cảm thấy tủi thân và do vậy, từ từ gần gũi anh hơn. Sau đó, chúng tôi dọn về sống chung một cách rất hạnh phúc. Nhưng ngày qua ngày, tôi cảm thấy càng đau yếu hơn nữa, và còn thấy có thêm nhiều dấu hiệu mới xuất hiện. Tôi cứ nghĩ là do bệnh cũ hành hạ, cho nên đi tìm bác sĩ để được chữa. Thế nhưng trị liệu liên tiếp ba năm, không gặt được một kết quả nào cả. Sau cùng, bác sĩ quyết định thử máu xem tôi có HIV hay không. Và đáng sợ thay, ông cho hay là tôi quả là có HIV trong máu! Nghe tin này, tôi choáng váng mặt mày, cảm thấy đầu nhức, mắt hoa và tim như muốn ngưng đập. Trời ơi, tại sao lại là tôi? Mà tôi đã làm gì để gặp kết quả như vậy?

Sau đó, bác sĩ hỏi về người bạn đời của tôi. Trở về nhà, sau khi tìm hiểu, tôi mới vỡ lẽ ra là anh ấy cũng đã mang chứng bệnh trong người mà giấu không cho tôi hay. Mãi đến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ, là sau đó suốt một thời gian dài, đêm ngày tôi bị ám ảnh tới căn bệnh mà người ta đã đặt tên là “Căn bệnh của thế kỷ”. Tôi luôn mường tượng không sớm thì muộn, mình sẽ ốm đau liệt giường, da thịt tróc nát, chảy máu và nước, rồi chết dần mòn trong đơn độc, ai cũng lánh xa hơn là nếu mình bị cùi hủi. Tôi đã khóc không biết bao nhiêu ngày đêm trong tuyệt vọng, trách người, trách mình, trách trời đất đã cho mình ra nông nỗi này. Lúc trước, mới chỉ là bệnh Viêm Gan Siêu Vi, mà thiên hạ đã ghê sợ tránh né tôi như vậy, thì bây giờ, nếu biết tôi có HIV trong cơ thể, họ sẽ đối với tôi ra sao?

Nhưng sau một thời gian dài, với sự chăm sóc tận tình và an ủi của bác sĩ, dần dần tôi trấn tĩnh được, và cảm thấy nguôi ngoai phần nào. Tôi cảm thấy mình cũng không thể trách người bạn đời, cho dù anh đã giấu tôi. Thay vào đó, tôi thấy đồng cảm với anh ngay cả khi chính mình cũng đã lây bệnh do bởi anh. Tôi thấy rằng, có đôi khi, xã hội và hoàn cảnh đưa đẩy cho người đối xử với người một cách không tưởng tượng nổi. Nhưng mà ở đời, ai lại không cần tình thương, hạnh phúc, sự quan tâm chăm sóc của người khác? Anh có mặc cảm là người bệnh, lại tìm được tôi là người có kinh nghiệm sống để chia sẻ vui buồn của quãng đời ngắn ngủi còn lại trong khi đại đa số những người chung quanh ruồng rẫy, tránh né, khinh thường và nhạo báng.

Cho đến bây giờ, sau sáu năm mang bệnh, tôi vẫn giấu không dám cho ai hay. Ngay cả chị tôi, tôi cũng chỉ nói sơ qua. Nhưng tôi luôn ghi nhớ những gì bác sĩ đã khuyên và cẩn thận tránh những tiếp xúc có thể gây ra việc nhiễm lây bệnh cho người chung quanh. Tôi rất thương yêu trẻ em; tôi cũng từng mơ ước có một đứa con và nuôi dưỡng cho đến ngày nó khôn lớn và gặt hái được thành công trong cuộc đời như bao người khác. Đáng tiếc rằng tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi. Hiện tại, tôi sống khép kín trong nhà, chỉ gặp bác sĩ để điều trị bệnh. Dù sao chăng nữa, trời đã cho tôi cuộc sống, và tôi chưa từng biết làm hại ai. Tôi luôn tin rằng mỗi người đều có một số mạng. Và “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Ngày nào còn sống, tôi sẽ luôn cố gắng giữ gìn sức khoẻ. Tôi sẽ không bao giờ tự huỷ diệt mình bằng những ý tưởng tuyệt vọng để sống buông thả, trác táng. Theo lời an ủi của bác sĩ, tôi luôn hy vọng sẽ có một ngày các khoa học gia tìm ra được loại thuốc có thể chữa khỏi chứng bệnh của tôi cũng như hàng triệu người kém may mắn khác.

Và tôi mong mọi người hiểu rằng sức khoẻ quan trọng nhất trong đời. Sau nữa là hạnh phúc gia đình. Bạn nên luôn gìn giữ, bảo vệ hạnh phúc của mình, vì nếu không có sức khoẻ và hạnh phúc,  thì cuộc đời của bạn sẽ trở nên vô nghĩa.

Phỏng theo lời kể của một bệnh nhân

[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển: http://www.machsong.org.]

Posted on Wednesday, May 09 @ 14:44:05 EDT by ngochuynh
 
Related Links
· More about Sức Khoẻ
· News by ngochuynh


Most read story about Sức Khoẻ:
Huyết Trắng và Viêm Âm Đạo

Article Rating
Average Score: 5
Votes: 1


Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly


Associated Topics

Bạo Hành Gia ĐìnhSức Khoẻ


 
Copyright 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang