Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HÃY CỨU CỒN DẦU
:: ĐÒI TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đình
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đình
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ý Kiến Độc Giả
· Liên lạc tòa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· Tìm kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
Tìm Kiếm


Hit Counter
We received
27895107
page views since June 01, 2005
MS62 - 09/07: Má Ơi Đừng Gả Con Xa

Bạo Hành Gia Đình

Nguyễn Hải
Chương trình CADV

Nếu tôi nhớ không lầm thì nữ ca sĩ Như Quỳnh có hát một bản nhạc mà phần đầu có đoạn diễn ngâm: “Má ơi đừng gả con xa.” mà toàn bản nhạc mang một nỗi sầu khổ của người con gái lấy chồng xa nhà, những khi đau khổ không có mẹ bên cạnh để được khóc, được kể lể, cảm thông chứa đầy tâm sự.

Hôm nay, Nguyễn Hải mời quý độc giả cùng đọc bài viết về một chuyện có thật, là tâm sự của một nạn nhân bị bạo hành và ngẫm nghĩ xem nếu chẳng may con gái, hoặc em hoặc cháu của mình bị rơi vào hoàn cảnh dươí đây, mình sẽ phải xử trí ra sao?



Tôi gặp chàng vào năm tôi vừa 19 tuổi. Thuở ấy, tôi đang sống dưới mái gia đình đầm ấm cùng cha mẹ, và ba anh chị em, tôi đang học tại môt trường đại học. Tôi có người dì ở Hoa Kỳ đã giới thiệu tôi cho chàng, chẳng qua là dì tôi cũng như bao bà mẹ Việt Nam khác, luôn lo sợ tôi bị ế chồng, con gái có thì, nếu lấy chồng trễ sẽ mất duyên đi, nên hối thúc cha mẹ tôi về chuyện trăm năm của tôi. Mà suy gẫm thì đúng là duyên số cả, nên lần đầu tiên mà chàng gọi cho tôi thì tôi đã cảm động lắm và rất mong được gặp gỡ sau khi đã có hẹn sẽ đến thăm gia đình tôi. Chàng là một Việt kiều, đang học dở dang chương trình đại học, đã có quốc tịch Mỹ, không phải là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, nhưng có phong cách lịch thiệp. Chàng đã chiếm được cảm tình của mọi người trong gia đình tôi chỉ sau vài ngày tiếp xúc.

Với sự đồng ý của song thân, tôi cùng chàng có cơ hội tìm hiểu nhau trước khi quyết định tiến đến hôn nhân. Chàng có hứa là sau khi thành hôn, tôi sẽ tiếp tục học, cho đến ngày đoàn tụ với chàng tại Hoa Kỳ. Chàng sẽ đi làm để tôi được tiếp tục học lại đại học tại Mỹ. Chàng nói trong trường đại học vẫn có chương trình riêng cho những người chưa giỏi tiếng Anh để theo ngành chuyên khoa. Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ đi làm và chàng sẽ trở lại nhà trường. Hai vợ chồng sẽ phải chịu những khó khăn bước đầu để đổi lấy một tương lai tốt không thua gì những gia đình trí thức người bản xứ. Chàng đã vẽ cho tôi một bức tranh sống động, tuyệt đẹp với cảnh những đứa con chạy tung tăng trên bãi cỏ trước nhà, một vườn cây ăn trái nhiệt đới sẽ trồng sau nhà để gợi nhớ về quê hương, khiến tôi càng thêm tin tưởng chàng sẽ là một người chồng và người cha tốt.

Sau gần ba tuần lễ tìm hiểu, chuyện trò, chúng tôi quyết định thành hôn, nhà tôi ai cũng vui mừng và mong ước tôi sẽ có được một tấm chồng tử tế, gia đình hạnh phúc. Chàng cho biết với tư cách là một công dân Mỹ, chàng có thể bảo lãnh cho tôi sang theo diện vợ chồng hoặc diện hôn thê. Nếu sang Mỹ theo diện hôn thê thì sẽ đốt được giai đoạn vì chỉ trong vòng 12 tháng là tôi có gặp lại chàng tại Mỹ, còn sang với diện vợ chồng, thời gian chờ đợi có thể kéo dài ít nhất là 2 năm.

Quả đúng như lời chàng nói, chỉ sau 7 tháng, tôi đã cầm vé máy bay sang Mỹ sum họp với chồng. Ngày tôi lên đường để về với chồng, bà con làng xã, thân bằng quyến thuộc, tiễn chân tôi với lời chúc tụng gia đình hạnh phúc. Kể từ nay, tôi phải chia lìa với những người thân yêu và chưa biết đến bao giờ mới được gặp lại.

Tôi qua Mỹ theo diệân fiance. Theo luậât, tôi phải kết hôn trong vòng ba tháng. Sau đó, chồng tôi sẽ làm đơn bảo lãnh, điều chỉnh tình trạng di trú của tôi, từ ba tháng sang thuờng trú nhân có điều kiện nghĩa là thẻ xanh hai năm. Sau hai năm, nếu cuộâc sống chung không có gì trục trặc thì tôi lại phải nộâp đơn điều chỉnh sang thường trú nhân vĩnh viễn, tức thẻ xanh có hiệu lực mười năm.

Nhưng sự đời nào ai có ngờ, chồng tôi thay đổi tâm tánh, chàng chẳng phải hào hoa gì, có chăng chỉ là “nghệ thuật” để chinh phục tình cảm phụ nữ nhẹ dạ như tôi và của gia đình tôi, đó là thủ đoạn để chiếm đoạt cuộc đời con gái trong trắng của tôi. Chàng đã thẳng tay vùi dập, chàng không chịu đưa tôi đi làm hôn thú, không làm thẻ căn cước hay thẻ an sinh xã hội, và cái thẻ xanh được dùng làm vũ khí lợi hại để khống chế tôi cả về tinh thần lẫn thể xác. Tôi không thể ngờ rằng một con ngươì có cái vẻ bề ngoài lịch thiệp mà tôi hằng mong nhớ, yêu quý, từng ngày đêm trông đợi ngày đoàn tụ lại là một kẻ dã man, lòng lang dạ thú đến như vậy.

Bất kể ngày hay đêm, tôi đã phải làm bổn phận của một cô gái làng chơi, đủ trò, đủ kiểu để phục vụ ông chồng. Anh thường đe doạ tôi rằng: hiện nay tôi là người cư trú bất hợp pháp, nếu tôi đến nhà thương hoặc bác sĩ, tôi sẽ tự nộp mình cho chính quyền vì mọi cơ quan đều có nhiệm vụ báo cáo với cảnh sát những kẻ không giấy tờ cư trú bất hợp pháp; tôi sẽ bị bắt vào nhà tù và sẽ bị trục xuất về quê hương.

Nghĩ đến lúc bị trả về Việt Nam trong hoàn cảnh bị trục xuất, nghĩ lại ngày ra đi, biết bao người vui vẻ đưa tiễn, biết bao lời chúc tụng tốt đẹp, làm sao tôi có thể trở về được. Cha mẹ, anh chị em và cá nhân tôi còn mặt mũi nào mà dám nhìn bà con láng giềng. Có khi còn bị họ không tin vào sự thật tôi đã phải chịu đựng, mà loan truyền những điều không tốt, nên tôi đành phải cắn răng chịu đựng bị hành hạ cho qua ngày đoạn tháng, như trong truyện Đoạn Trường Tân Thanh của cố văn hào Nguyễn Du viết “để xem con tạo xoay vần đến đâu”.

Trọn 90 ngày ở bên chồng là trọn 90 ngày tôi là một con điếm, và nói rõ hơn là không bằng một con điếm, vì con điếm phục vụ khách mua hoa để lấy tiền và còn có quyền từ chối khách mà họ không thích. Còn tôi, tôi không có được một xu, không có quyền từ chối bất cứ việc gì, vì kinh nghiệm cho thấy nếu không chịu, tôi sẽ bị đánh đập thô bạo, mà sau cùng cũng vẫn phải làm theo ý muốn của chồng tôi. Ngoài việc tôi là một nô lệ về tình dục của chồng, tôi còn là một kẻ nô lệ trong gia đình chồng. Tôi làm việc nhà quần quật, cha mẹ chồng thì bênh con, chỉ nghe lời nói của con trai mà không thèm nghe lời giải thích của tôi. Họ bắt bẻ tôi đủ điều, những lúc quá tủi thân tôi khóc thì họ hỏi là nhà này có ai chết đâu mà khóc, muốn khóc thì về Việt Nam mà khóc...

Cô độc, đau khổ, vất vả, mà vẫn không được yên thân và không có ai để than thở hoặc tâm sự. Tôi có một người dì là người đã mai mối tình duyên này, nhưng tôi nào dám hé môi vì quá xấu hổ, và cũng vì tôi nghĩ là việc riêng tư giữa hai vợ chồng. Một đêm, chồng tôi đã muốn cho hết cả bàn tay vào trong người của tôi thay vì bằng trái cây; tôi đau đớn và không thể chịu đựng được, tôi không đồng ý cho anh tiếp tục làm tình một cách bệnh hoạn như vậy thì anh đánh đập tôi. Nhưng sau khi đánh, vẫn chưa hả giận, anh nắm tóc kéo tôi ra cửa, đẩy tôi ra khỏi nhà, đuổi tôi đi với lời hăm doạ tôi phải đi cho khuất mắt, nếu để chồng tôi gặp lại thì anh sẽ bắn chết tôi.

Lúc đó là 10 giờ tối, anh nghĩ rằng tôi tứ cố vô thân, không nhà cửa, không giấy tờ, tôi sẽ phải quay trở lại, gõ cửa nhà của anh để lạy lục xin anh cho vào nhà và sẽ lại tiếp tục thoả mãn những đòi hỏi bệnh hoạn. Nhưng tại sao tôi phải chịu đoạ đày còn hơn sống trong chế độ cộng sản trong khi tôi đang được ở trong cái xứ sở văn minh này? Tôi quá uất ức, tôi không thể kéo dài và tiếp tục chịu đựng cuộc sống tù đày này nữa, có ngày tôi sẽ bị chết trong đau đớn về thể xác lẫn tâm hồn vì những trò dâm dục của chồng. Tôi quyết định phải rời xa con người hung ác, dã man này. Trong lòng tôi rất sợ hãi đứng ngoài đường lúc hơn 10 giờ tối, tôi gõ cửa nhà hàng xóm là người Mỹ và xin họ giúp đỡ cho gọi nhờ điện thoại, tôi nhớ số điện thoại của Dì và gọi Dì của tôi tới đem tôi đi.

Tôi thuật lại cho Dì nghe rằng anh đã lôi tôi ra khỏi nhà và đe doạ nếu gặp lại sẽ bắn chết tôi như bắn chết một con chó vậy. Nghe những lời trên, Dì quá sợ hãi, và đã gọi số Hotline trên toàn quốc để kêu cứu và được hướng dẫn liên lạc với một trung tâm có người Việt Nam làm việc và tôi đã được tá túc tại đây.

Họ là người dưng nước lã, mà sao họ lại nhân đạo như vậy. Tôi được trợ giúp làm thẻ căn cước, giúp cách thức đi học nội trú, được giải thích tôi có thể tự làm thủ tục di trú cho mình để thay đổi tình trạng cư trú cho hợp pháp mà không cần đến người chồng bảo lãnh, được giới thiệu đến luật sư Mỹ chuyên môn về di trú và nhờ sự tận lực của chuyên viên tham vấn, tôi đã hoàn tất mọi thủ tục cần thiết cho hồ sơ di trú. Tôi đã xin được giấy chứng nhận của chính quyền địa phương Việt Nam rằng tôi và chồng tôi đã thực sự là vợ chồng vì đã có tổ chức đám cưới, có hình ảnh chứng minh, anh đã chung sống với tôi như vợ chồng trong căn nhà của cha mẹ tôi. Vì xác nhận của phường xã là chứng cứ hùng hồn nhất cộng thêm với những hình ảnh trong ngày hôn lễ đã giúp cho tôi được Sở Di Trú chấp thuận tư cách thường trú thực thụ tại Hoa kỳ vì thực sự là nạn nhân của bạo hành trong gia đình.

Câu chuyện trên đây cho thấy các cô gái lấy chồng và sang Hoa Kỳ theo diện hôn thê là một rủi ro rất lớn, vì nếu không có hôn thú chứng minh là vợ chồng, và không biết cậy nhờ ai, không có tiền cũng như giấy tờ tuỳ thân, thì điều chắc chắn là các cô sẽ phải thu xếp để quay trở về Việt Nam mà thôi.

Một lời khuyên cho các cô là: Không ai có quyền hành hạ quý vị, dù là một di dân hợp lệ hay bất hợp lệ. Không một ai, kể cả chồng hay vợ của mình, có quyền giữ giấy tờ tuỳ thân của quý vị. Chính sách của chính phủ Hoa Kỳ luôn có những điều khoản, luật lệ để bảo vệ cho một di dân bị người phối ngẫu hành hạ, ngược đãi. Bất kỳ tiểu bang nào cũng có chương trình trợ giúp cho các nạn nhân bị hành hạ.

Nếu là một nạn nhân, quý vị nên gọi cho National Domestic Violence số 1-800-799-7233 là số khẩn cấp toàn liên bang, nếu ở tiểu bang Texas, quý vị gọi số 281-530-6888. Khi gọi đường giây khẩn cấp, nếu không biết tiếng Anh, chỉ việc nói Vietnam hoặc Vietnamese là các nhân viên trực điện thoại khẩn cấp hiểu quý vị chỉ nói được tiếng Việt và họ sẽ có cách giúp quý vị.

Chương trình Chống Bạo Hành Trong Gia Đình của UBCNVB được sự tài trợ bởi Fairfax County Consolidated Funding Pool (2007); U.S Department of Justice, Office on Violence Against Women, Legal Assistance for Victim Grant Program (2006 WX- AX- 0036).

Mạch Sống Số 62 - 09/07

Posted on Thursday, August 16 @ 15:50:51 EDT by ngochuynh
 
Related Links
· Buôn Người
· More about Bạo Hành Gia Đình
· News by ngochuynh


Most read story about Bạo Hành Gia Đình:
Thẻ Xanh Có Điều Kiện

Article Rating
Average Score: 0
Votes: 0

Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly


Associated Topics

Mái Ấm Gia ĐìnhBạo Hành Gia Đình


 
Copyright 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang