Phan Xuân Huy
Lớp Computer căn bản của tụi chúng tôi thật đặc biệt. Khoá học khai giảng vào đúng mùa hè. Khi đám học tṛ nghỉ ở nhà, th́ cha mẹ của chúng, tức bọn tôi lại cắp sách đi học. Vào một buôåi sáng đẹp trời, bọn trẻ lại đưa tiễn phụ huynh của chúng đi học. Thế có ngược đời và tréo cẳng ngỗng không nào!
Ba má đi học khoẻ nghe!
Ủa, ông nội có quên mang kính đi không? Không kính đeo, vào lớp làm sao đọc được chữ?
Nè, bà ngoại nhớ mang theo chai dầu gió kẻo học ở trên lầu, gióù nhiều lại bị cảm đau không chừng!
Đó là hè 2005, mùa nhập trường của tụi tôi ngay trên đường Bolsa nắng ấm Cali, chẳng có tiếng ve kêu, nhưng nghe c̣i xe kêu inh ỏi cả ngày cũng thấy rộn ră trong ḷng.
Lớp tôi từ cô giáo đến học viên, tất cả đều ở tuổi gần năm mươi trở lên. Loáng thoáng vài học viên cao niên, có thể gọi là cụ ông cụ bà. Thế mà tất cả mọi người, ai cũng chăm chỉ học hành, ngoan ngoăn nghe theo lời giảng, chẳng khác ǵ thuở bé. Xem chừng các học viên sồn sồn hôm nay hay hỏi tới hỏi lui, hành cô giáo c̣n hơn lũ học tṛ bé nhỏ khi xưa. Bởi v́ học viên cao tuổi, nói trước quên sau, trí nhớ đă cùn theo thời gian ṃn mỏi.
Vậy mà lớp học lúùc nào cũng vui, thầy cô học tṛ như một gia đ́nh thân thương, quyện với nhau bằøng những nụ cười và ánh mắt thông cảm. Cô giáo đến từng người, trả lời và chỉ dẫn tường tận cho mỗi học viên mà không hề tỏ ra mệt mỏi, mất kiên nhẫn. Mỗi ngày học như một buổi họp mặt vui. Nhưng ngày vui đă qua mau; thoáng đă 3 tháng trôi qua, lẹ như bóng câu qua cửa.
Hè đă đi rồi, bây giờ là mùa thu sầu của thời khắc sắp phải chia tay giữa thầy cô và các học viên. Cảnh biệt ly sao mà buồn thế!
Đă đến lúc nhớ lại kỷ niệm c̣n tươi tắn từ 3 tháng vừa qua. Tôi nhớ có lần đă nhắm mắt lại giữa lớp học, để tưởng ḿnh như một học sinh của thời xa xưa, từ ngôi trường Trung học ở Việt Nam thuở trước. Vậy th́ lớp học Computer đă thực sự cho tôi một hạnh phúc của dĩ văng.
Thật sung sướng là bao, đôi khi t́m trong ảo giác một quá khứ được sống lại trong hiện tại. Mấy ai quên được cái thuở cắp sách đến trường. Thuở ấy là thời gian đẹp nhất của một đời người.
Hành trang tôi mang theo sau lớp học Computer là thầy cô giáo và các bạn đồng môn, những chiếc máy Computer như một ống kính văn hoá, nở muôn hồng ngàn tía của mới lạ và thích thú. Phải chăng Computer là người bạn cuối đời, để ta sẽ nhớ măi những thân thương không thể nào quên được, từ lớp học đến kỷ niệm.
Mạch Sống Số 51, tháng 9, 2006