Bác sĩ NGUYỄN Ư ĐỨC
Sau khi đổ xăng, ông Minh lên xe lái về nhà. Đi được một đoạn, ông nghe thấy tiếng kim khí chạm vào xi măng rồi tiêng loong coong tiếp theo. Đang chạy trên xa lộ, ông không ngừng lại để coi xem vật ǵ rơi. Một thoáng nghĩ, ông đoán đó là chiếc nắp b́nh xăng dể trên mui xe đă rơi mất tiêu. Lại quên rồi. Ông tự nhủ, với một chút chán nản.
Về đến nhà, ông ngần ngại một lúc rồi than văn với bà vợ là hồi này ḿnh già nên hay quên quá, và kể cho vợ nghe mất cái nắp b́nh xăng. Vợ mỉm cười, nói: Đây đâu có phải là lần đầu mà ông lo. Ông nhớ khi ḿnh lái xe đi Virginia cách đây mấy năm, ông quên đến hai lần, mà một lần xe cảnh sát đi sau nhặt được, họ chớp đèn trả lại cho ông. Cô con gái đứng gần đó, chêm vào: Bố ơi, bố có nhớ hồi xưa khi bố c̣n đi làm, đă bao nhiêu lần trước khi ra khỏi nhà, bố cứ kiếm cặp kính đọc sách của bố, trong khi bố gài nó trên mái tóc. Lúc đó bố đâu đă ở tuổi này.
Ngồi nghĩ lại, ông Minh thấy bà vợ và con gái nói cũng đúng. Đă nhiều lần, cách đây cả chục năm, lâu lâu ông cũng không biết để ch́a khóa xe ở đâu, đi chợ bảo mua vài món đồ rồi cũng quên một món, chứ đâu có phải chỉ từ ngày ông về hưu ở tuổi 65 mới hay quên. Vậy mà mỗi khi nghĩ đến cái tuổi đó, ông cũng mang một thoáng suy tư.
Bước vào cái tuổi mà khi ḿnh làm cái ǵ không giống ai th́ thiên hạ cứ bảo ông bà ấy già rồi.
Gặp người bạn xa vắng đă lâu, ḿnh có vui miệng nói ít nhiều câu chuyện th́ người phối ngẫu lại nhắc khéo để ḿnh ngưng bớt lại, kẻo phiền ḷng người nghe.
Đau nhức xương cánh tay và đầu gối, kể lể với ông bác sĩ th́ được trả lời: cụ ơi, cụ già rồi th́ nó vậy đó, không sao đâu; hoặc tối ngủ hay thức giấc nửa khuya, không ngủ lại được th́ ông ta cũng bảo người già thường hay bị đau như vậy.
Trăm dâu đổ đầu tằm, cái ǵ cũng đổ tại già.
Nhưng già là cái ǵ nhỉ? Căn cứ vào đâu để mà nhận là ḿnh đă già? Thấy người ta như thế nào mà bảo họ già rồi?
Lại c̣n biết bao hư cấu đem gán cho tuổi già. Nào là mấy người tới tuổi đó cho họ về hưu là vưà rồi. Rằng là già đâu c̣n khả năng sản xuất, vô dụng cho xă hội. Con cháu lại phải vất vả trông nom ông bả. Mấy người già tính, đ̣i hỏi đủ thứ. Già rồi đi không nổi c̣n bầy đặt yêu đương. Oång bà suốt ngày ngồi kể truyện từ thuở tam đại, nghe riết muốn nhức đầu, điên luôn...
Mà đôi khi cũng phải trầm ḷng, suy nghĩ tới nó một chút. Mới năm ngoái c̣n siêng năng cắt cỏ, rửa xe mà năm nay cảm thấy ngại ngùng sợ nắng. Trước đây lái xe xuyên bang chẳng sao mà bây giờ lái có vài tiếng, cặp mắt cứ như cứng lại. Ăn hai lưng cơm đă thấy đầy bụng. Ngủ tới hai giờ sáng đă thức giấc. Muốn đọc tin tức trên tờ báo, phải đưa nó xa ra. Nghe âm thanh cao, phải nghiêng tai mới bắt được.
Ta đă thay đổi rồi đó. Tuổi ǵa đă đến đâu đây. C̣n bao lâu nữa th́ phải hoàn toàn phụ thuộc vào người khác? Chân tay rồi sẽ yếu, kém cử động, suốt ngày ngồi trên xe lăn. Bao giờ th́ được con cháu đưa vào nhà dưỡng lăo? Rồi lại biết bao mất mát chồng chất trên số tuổi. Bà con thân thuộc ra đi. Bạn giàlần lần tan hàng. Cuối cùng, người bạn trăm năm cũng giă từ đi trước.
Cứ ngồi luẩn quẩn, loanh quanh nghĩ tới sự già, những chiều hướng đi xuống, những ngưng trệ, không phát triển, thụ động, lẻ loi, cô đơn, tuyệt vọng của tuổi về già th́ kết quả sẽ đi về đâu?
Giai đoạn sau của cuộc đời không lẽ lại kéo lê trong chuỗi ngày vô vọng, tiêu cực, không sinh động, trở nên gánh nặng cho gia đ́nh, xă hội.
Mục “TUỔI HẠC” muốn mở ra để một số suy tư, một vài ư nghĩ tích cực được diễn đạt, triển khai; dăm ba khó khăn được góp phần giải đáp, ngơ hầu những năm, tháng trong mùa Đông cuôïc đời mang ít nhiều tia nắng ấm áp của những mùa Xuân đă đi qua.
V́, như Emerson đă nói: “Cuộc đời là ngày hội chỉ dành cho người khôn ngoan”