Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HĂY CỨU CỒN DẦU
:: Đ̉I TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đ́nh
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đ́nh
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ư Kiến Độc Giả
· Liên lạc ṭa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· T́m kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
T́m Kiếm


Hit Counter
We received
27250258
page views since June 01, 2005
MS16 - 10/03: Những Trẻ Lạc Loài

Thế Hệ Trẻ

Bài viết sau đay trích từ nhật báo Houston Chronicle ngày 13 tháng 10 do kư giả Edward Hegstrom ghi lại sau khi được anh Lê Phát Được, một thiện nguyện viên Americorps*VISTA hướng dẫn đi thăm một số gia đ́nh con lai tại Port Arthur.

 

The World in Houston

Relocated Amerasians find opporturnity in Port Arthur

 

By Edward Hegestrom

Houston Chronicle

 

PORT ARTHUR – They are the misbegotten children of war, half-American, half-Vietnamese and historically unwelcome in either culture.

 

But the Americans were born survivors, which is precisely what about 200 of them are doing here in this East Texas oil boom-town gone bust, where they make livings as shrimp boat deckhands and manicurists.

 

“It’s better here than in California,” said Lien Nguyen, one of the Vietnamese-born Amerasians who came to Port Arthur after feeling spurned by the Vietnamese community in Orange County.  “It’s easier to find work here.”

 

There’s only one problem.  While Amerasians have lived in Port Arthur for several years now, very few have succeeded in becoming U.S. citizens. They were raised in Vietnamese without access to even basic education, which means many are illiterate and unable to pass the written exam required to become a U.S. citizen.

 

Of the five Amerasians who gathered to speak with a reporter in a Port Arthur home last week, only one bad attempted to take the citizenship test.  He failed.

 

The others say they know there isn’t any point in trying.

 

“Why should I take a test I know I can’t read?” asked Dang Phuong Thao.

 

U.S. Rep. Nick Lampson, D-Beaumont, got a similar response when he met with a group of about 100 Amereasians in Port Arthur last month to discuss the citizenship test problem.  When Lampson asked how many in the group were illiterate, more than half raised their hands.

 

Lampson has signed on to a bill sponsored by U.S. Rep. Sheila Jackson Lee, D-Houston, which would allow the Amerasians to become U.s. citizens without having to take a test, Jackson Lee will introduce the bill as early as this week.

 

The plight of the estimated 100,000 Amerasians has been will documented.  Abandoned by their American fathers in the dark years of postwar famine, only some were lucky enough to be raised by their Vietnamese mothers or grandparents.  Others grew up as street orphans.

 

In Vietnam, the Amerasians became a symbol of impurity, defined as half-breed children of the enemy.  Those who tried to attend school were often forced to leave.  They were considered foreigners.

 

The Americans weren’t any better.  A s writer Thomas A. Bass documents in his book Vietnamerica, the U.S. State Department for years opposed allowing Amerasians to come to America.  The government essentially treated Amerasians as Vietnamese.

 

“A pariah class on one side of the Pacific became a political embarrassment on the other, “Bass writes. He notes that the Amerasians “inherit nothing from either side of their mixed lineage, neither a nation nor a recognized identity.”

 

They were supposed to get a nation, at least.  After much puplic pressure, Congress passed the Amerasian Homecoming Act of 1987, allowing them to come to America. About 25,000 Amerasians have come over as a result of the act, according to Ha-Hoa Dang with boat People SOS, a Washington, D.C. area group that has helped the Amerasians integrate into the society in Houston and Port Arthur.

 

After arriving in America, the Amerasians received permanent residency, commonly known as a green card, meaning they can work legally.  But they can’t do some jobs, like serving as the captain of a shrimp boat, without the coveted U.S. citizenship.

 

The Amerasians were also offered language and remedial education classes, both before and after their arrival.  The education appears to have come too late. Almost all of the Amerasians are now in their 30s and after being told they were inferior throughout their childhood, some seem resigned to remain illiterate the rest of their lives.

 

Unable to speak English and unsuccessful in their efforts to locate their fathers, some Amerasians found that arriving in America was not really a “homecoming.”  But none want to go back.

 

And the Amerasians seem to be doing OK in Port Arthur, a humble oil refinery town where misfits can   almost fit in and money is available to those willing to roll up their sleeves.

 

After being interviewed in a modes but tidy home, the Amerasians poured out into the street, where they joked among themselves for a while, then a couple of them jumped into late-model SUVs and drove off, looking more than just half American.

 


Sau đó, tờ nhật báo lớn và uy tín nhất Texas là HOUSTON CHRONICLE đă cử phóng viên đến văn pḥng chi nhánh của UBCNVB tại Houston để phỏng vấn và mạn đàm với một số anh chị em Con Lai.

 

Dưới đây là một vài cảm nghĩ của anh Lê Phát Được trong công tác mang nhiều t́nh huống xót thương này.

Cuộc chiến ư thức hệ giữa hai cực

Tự Do và Cộng Sản đă kết thúc gần ba thập niên qua mà các vấn đề Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền vẫn c̣n là một ray rứt cho lương tâm nhân loại. Con Lai là một vấn đề không nhỏ. Khoảng 20 ngàn em được chính phủ Hoa Kỳ nhận “hồi hương”, một số khác c̣n kẹt lại Việt Nam.

Thật là phũ phàng cho thành phần bất hạnh này. Ở quê mẹ, họ không được xem là người Việt Nam, về quê cha vẫn bị quên lăng, đứng bên lề xă hội Mỹ! Cho đến nay họ thật sự chẳng biết ḿnh là ai? Nhiều người chưa t́m được tông tích của cha hay mẹ của ḿnh. Nơi quê hương thứ hai này, bị kỳ thị bởi người Mỹ, bị đối xử phân biệt bởi người đồng hương và thường khi bị đổ lên đầu tất cả những ǵ không hay không đẹp do những người khác làm. Người ta thường nói: “Tụi Lai chúng nó quậy lắm!”

Tại tư gia của ông bà Tony và Thanh Nga Nguyễn ở 5100, 15th Street , Port Arthur với các em Đặng Phương Thảo, Nguyễn Thị Lan, Nguyễn Thị Bích Liên, Bùi Thị Lan, Vơ Ngọc Mỹ, những người này từ khắp các tỉnh Pleiku, Đà Nẵng, Biên Ḥa, B́nh Định đến Hoa Kỳ do sự bảo trợ của hội thiện nguyện USCC (United States Catholic Charity) đến thành phố Port Arthur. Một số người đến từ California và vài nơi khác để t́m việc làm v́ nơi đây họ có thể t́m được những việc làm tay chân tương đối dễ hơn nơi khác.

Lần tiếp xúc này, người kư giả Mỹ nghe được nhiều câu chuyện thương cảm về những mảnh đời bạc phước. Cô Bích Liên kể lại nỗi gian truân của người con lai từ thuở ấu thơ bị ruồng bỏ, khinh khi, đánh đập. Cô chỉ một dấu thẹo trên trán do bị những đứa trẻ khác ném đá khi cô đến trường học. Phương Thảo ở tuổi ba mươi cũng ở vào hoàn cảnh tương tự. Em Vơ Ngọc Mỹ tên thật là TƯƠI nhưng bị chúng bạn chế diễu và gọi là “thằng Mỹ” nên sau cùng chấp nhận tên của ḿnh là MỸ. Ở quê nhà, hầu hết mọi người không được đi học, có người may mắn hơn chỉ học đến lớp hai hoặc ba. Trên đường đến Mỹ, ở Phi Luật Tân họ được huấn luyện khoảng 6 tháng về Anh ngữ và lối sống Hoa Ky, nhưng kiến thức và khả năng vẫn quá nghèo nàn để hội nhập vào đời sống mới.

Cô Liên nói thay cho mọi người, đời sống bên này quá phức tạp, muốn tiến thân phải nói được tiếng Anh, phải có quốc tịch, phải có công ăn việc làm tốt. Nhưng hoàn cảnh của chúng cháu th́ quá tệ, ngay như cái bằng lái xe thi bằng tiếng Việt c̣n không đậu nổi th́ phải làm sao? Chúng cháu rất cần đến sự giúp đỡ để có bằng công dân, để được sống b́nh thường như mọi người.
Những câu hỏi đă đặt ra với Dân biểu Nick Lampson lần trước nay lại được lập lại. Trước giờ chia tay, Phương Thảo vẻ mặt đăm chiêu hỏi: “Có cách nào các chú giúp cháu t́m cha cháu được không?” Người kư giả tỏ vẻ ái ngại, tránh trả lời thẳng câu hỏi, ngỏ ư sẽ trở lại một lần khác để có thêm th́ giờ hàn huyên và để gia đ́nh anh cùng nhóm amerisians chụp ảnh lưu niệm.

 

Posted on Tuesday, November 08 @ 15:05:05 EST by tuyethoang
 
Related Links
· More about Thế Hệ Trẻ
· News by tuyethoang


Most read story about Thế Hệ Trẻ:
Nghĩ Về Tệ Nạn Ma Túy

Article Rating
Average Score: 0
Votes: 0

Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly


Associated Topics

Thế Hệ Trẻ


 
Copyright © 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke © 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang