Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HÃY CỨU CỒN DẦU
:: ĐÒI TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đình
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đình
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ý Kiến Độc Giả
· Liên lạc tòa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· Tìm kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
Tìm Kiếm


Hit Counter
We received
27777033
page views since June 01, 2005
MS125 - 12/12: Một Hành Động Nhân Hậu

Sống Đẹp

Nguyễn Xuân Long phiên dịch

Một buổi tối anh ta lái xe về nhà trên con đường hai chiều ở đồng quê. Công việc ở vùng ngoại ô này chậm chạp như cái xe cũ kỹ Pontiac của anh. Nhưng anh vẫn để tâm tìm việc từ ngày hãng Levi của anh đóng cửa. Bây giờ mùa đông đang đến, cái lạnh đang thực sự ở trong lòng anh. Con đường chỉ còn một mình anh; chẳng một ai buồn ra đường, ngoại trừ họ có lý do gì khác. Các bạn của anh ta trong xóm đã rời nơi đâỵ Họ còn có gia đình để nuôi và một giấc mơ cần thực hiện. Còn anh vẫn ở nơi này. Anh đã chôn cất hai vị sinh thành của anh ở đây. Ðây là nơi chôn nhau cắt rốn của anh.



Anh có thể bị bịt mắt mà vẫn nhận ra mọi chỗ trên đường này, dầu là hai đèn pha xe anh không còn cháy sáng nữa. Trời nhá nhem tối và tuyết đang lất phất rơi, và anh phải rời con đường này cho mau. Xém chút nữa thì anh đã không nhìn thấy một bà cụ với chiếc xe bà bên vệ đường. Và anh cũng thấy bà ta cần giúp đỡ, dầu là trời đang tối dần. Anh ngừng lại trước chiếc xe Mercedes của bà, trong khi xe của anh còn run lên từng chập như lên cơn sốt.

Bà cụ đang lo lắng dầu là anh đang mỉm cười thân thiện với bà. Đã hơn một giờ qua vẫn chưa có ai dừng lại để giúp bà ở một nơi lạnh cóng như thế này; có lẽ nào anh ta sẽ tấn công mình chăng? Anh ta có vẻ nghèo nàn, rách rưới, và đang đói lòng thì phải. Và anh cũng thấy bà đang sợ anh. Anh thấy bà đang lúng túng. Anh nói: "Thưa bà, cháu dừng lại để giúp bà đây. Bà cứ vào trong xe cho ấm. À, tên cháu là Hoan."

May thay, xe bà chỉ bị xẹp bánh, nhưng đối với một phụ nữ lớn tuổi thì đó là cả một vấn đề. Hoan trườn mình dưới lườn xe để tìm một chỗ thích hợp để đội xe lên; khuỷu tay và bàn tay anh bị xước chút ít. Rồi Hoan cuối cùng cũng thay xong bánh xe cho bà cụ. Nhưng người Hoan giờ bị dơ thêm và bị trầy xước vài nơi. Bà cụ bây giờ mới quay cửa kính xuống và bắt đầu hàn huyên cùng anh. Và nói bà đến từ St. Louis và đi ngang qua đâỵ Bà cám ơn anh không ngừng. Nhưng Hoan chỉ mỉm cười và đóng lại cốp xe cho bà.

Bà hỏi bà thiếu nợ anh bao nhiêu. Bất cứ bao nhiêu bà cũng sẽ trả. Bà còn đang suy nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu Hoan không dừng lại đây để giúp đỡ bà. Nhưng Hoan đã không bao giờ nghĩ đến việc bà phải trả tiền cho anh. Ðây không phải là một công việc của anh, mà chỉ là sự giúp đỡ mà Hoan đã vui lòng trao tặng bà, và Chúa biết cho rằng đã nhiều lần Người đã giúp anh một tay trong cuộc sống. Anh đã sống như vầy cả đời anh rồi, và Hoan đã chẳng bao giờ nghĩ mình có thể làm gì khác hơn trong tình cảnh này. Anh nói, "nếu bà muốn trả tiền cho cháu, thì hãy cho người nào bà thấy thật sự cần thiết, và hãy nghĩ đến cháu..."

Hoan đã đứng chờ cho đến khi bà cụ rồ máy xe và vọt đị Thật là một ngày lạnh lẽo và đáng buồn, nhưng lòng Hoan đã rất thoải mái khi anh lái xe về, vụt mất trên con đường vắng lạnh. Một ít dặm thêm nữa trên đường dài bà cụ đã nhận ra một quán cà phê và bà đã dừng lại để kiếm chút gì lót dạ, cũng như để tìm một chỗ ấm áp sau hơn một giờ ngoài trời, trước khi hoàn tất đoạn đường còn lại.

Tiệm ăn thật là nghèo nàn. Còn ngoài kia là hai cây xăng cũ kỹ. Cái quầy tính tiền nhỏ và cũ như một người tài tử thất nghiệp. Người hầu bàn mang cho bà một khăn sạch cho bà lau bộ tóc còn ướt. Cô bé hầu bàn vẫn còn mang một nụ cười thật tươi, dầu là phải đứng cả ngày làm việc. Bà cụ để ý thấy cô đang có mang chừng tám tháng, nhưng cô đã chẳng để sự nặng nề và đau đớn đó làm thay đổi thái độ vui vẻ chào khách của cô. Bà cụ rất là ngạc nhiên, làm sao một người nhỏ bé như cô lại có thể phục vụ tận tình như vậy.

Rồi bà đã nghĩ đến Hoan.

Khi bà đã dùng bữa xong, cô hầu bàn đi tìm phần tiền thối lại cho tờ giấy một trăm mà bà cụ đã trả cho phần ăn. Nhưng bà cụ đã lẻn ra khỏi nhà hàng từ lúc nào. Cô đang thắc mắc bà cụ đang đi đâu, thì kìa cô đã nhìn thấy có vài hàng chữ trên tấm giấy lau miệng còn trên bàn. Nước mắt đang trào ra trong mắt cô, khi cô đọc hàng chữ được viết vội vàng: "Cháu không nợ bà chút gì hết. Bà đã từng trải qua cảnh này rồi. Có người đã giúp bà theo cách mà bà đang giúp đỡ cháu. Nếu cháu muốn trả cho bà, cháu hãy làm như thế nàỵ Xin cháu đừng để mắc xích tình thương dừng lại nơi cháu."

Rồi cô đã dọn bàn, đong lại các bình đường ở các bàn ăn, và phục vụ vài người khách còn lại trong quán.

Ðêm đó khi vào giường cô đã nghĩ đến món tiền và những hàng chữ bà cụ đã ghi lại. Làm sao mà bà cụ có thể biết được cô và chồng cô đang thật sự cần đến món tiền đó. Với đứa bé sẽ chào đời tháng tới, cuộc sống của mình sẽ khó khăn nhiều hơn. Cô biết chồng cô sẽ còn lo lắng hơn nhiều. Và khi cô nằm bên cạnh chồng, cô đã hôn nhẹ vào chàng và nói rất nhẹ, "Rồi mọi sự sẽ tốt đẹp thôi anh ạ. Em thương anh Hoan của em."

[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của BPSOS: http://www.machsong.org]

Posted on Friday, January 11 @ 17:20:16 EST by ngochuynh
 
Related Links
· More about Sống Đẹp
· News by ngochuynh


Most read story about Sống Đẹp:
Cái Bóp Ðựng Giấy Tờ

Article Rating
Average Score: 0
Votes: 0

Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly


Associated Topics

Sống Đẹp


 
Copyright 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang