Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HÃY CỨU CỒN DẦU
:: ĐÒI TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đình
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đình
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ý Kiến Độc Giả
· Liên lạc tòa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· Tìm kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
Tìm Kiếm


Hit Counter
We received
27811814
page views since June 01, 2005
MS124 - 11/12: Bên Bờ Bông Bụp

Truyện NgắnLợi Trân

Mỗi buổi sáng, ông Phúc có thói quen thức sớm, ông nấu nước pha trà ngồi uống một mình, nhâm nhi từng ngụm trà, hồi tưởng về quá khứ của mình, cái quá khứ cũng không mấy sáng sủa, ông đã từng lên voi xuống chó nhưng lên voi thì ít mà xuống chó lại quá nhiều, xuống thấy thương luôn, ông cười mĩm, xuống cở nào ta chơi theo cở đó, rồi uống thêm một ngụm trà, mắt nhìn con gà trống đang bươi đống rơm ngoài cửa:

- Chiều qua thối hẻo quá, chẳng biết thằng Bảy Lùn có chơi ma giáo không mà con gà của nó gầy phơi xương lại đá thắng con gà mập thù lù của mình, tức chết đi được.

Nghỉ xong, ông bước ra sân hít thở không khí trong lành của buổi sáng ban mai trước khi làm vài động tác thể dục, bầy vịt xiêm kéo nhau đến tụ tập trước sân nhà đòi ăn, vài con vừa đi đủng đỉnh vừa phẹt dưới chân ông một đống, ông nổi doá:

- Tiên sư chúng mầy, bảo sao ta chẳng nghèo, sách có câu: muốn giàu nuôi cá, muốn khá nuôi heo, muốn nghèo nuôi vịt, hèn chi ta phải xuống chó, sáng sớm hừng đông đã làm cho ta buồn nôn, cút xéo.

Ông vừa hét vừa luợm trái dừa mõ chọi bầy vịt chạy tán loạn.

- Chiều nay ta sẽ có một đĩa tiết canh vịt.

Ông Phúc rượt con vịt xiêm cồ chạy lòng vòng trên liếp dừa, đến hàng bông bụp hết đường chạy, chú vịt bèn vỗ cánh bay qua bờ bông thoát nạn.

- Mấy cây hoa bụp này chặt quách nó đi cho rồi, hoa gì mà trông nhà quê dễ sợ, chả đẹp tí nào, đã vậy còn mang tên dâm bụt nghe phát khiếp.

Nói rồi ông tức tối trở vào nhà, xuống bếp lấy cái rựa chặt củi ra hàng bông để chặt bỏ hết những cây bông bụp, ông lẩm bẩm:

- Hoa gì mà to tổ bố trông vô duyên bỏ bu.

Ông giơ cao rựa lên để chặt bỗng có tiếng con gà trống kêu to vang cả một góc vườn, ông buông rựa chạy đến:

- Ối giời ơi, bà ra đây mà xem này.

Bà Hồng đang cho heo ăn, lật đật buông thau cám chạy ra sân:

- Làm gì mà ông la om sòm vậy?

Ông Phúc chỉ con ki vàng đang vật con gà trống, rồi ông lượm khúc cây chọi con chó chạy cong đuôi.

- Tôi nghỉ, con ki này mang ra quán cầy tơ chắc có giá lắm.

- Chuyện có như vậy cũng kêu tui.

Bà Hồng nhìn ông rồi bỏ vô nhà, ông Phúc bực mình gọi lại:

- Này, bà không bằng lòng cho tôi gọi bà à?

- Tui mắc cho heo ăn.

- Thế con lợn nó quý hơn con gà này sao?

Bà Hồng cảm thấy khó chịu:

- Đương nhiên, điều này quá rỏ ràng.

Ông Phúc trợn mắt:

- Một cú đá của con gà tôi mua được hơn mười con lợn.

- Tui không cần biết điều đó, nhưng con gà quái quỷ này bươi tiêu tùng đám bạc hà của tui.

Ông Phúc bỉu môi:

- Ối giời, mấy đám dọc mùng đó mà nghĩa lý gì.

Bà Hồng hét lên:

- Ông phải trồng lại đám bạc hà cho tui.

- Khiếp quá, nếu ngày xưa bà xoã tóc thề duyên dáng đứng bên bờ hoa bụp mà hét to như thế này, thì bây giờ cuộc đời tôi đâu có khổ. Ôi, hình ảnh cô nữ sinh dịu hiền của trường Đoàn Thị Điểm nay còn đâu.

Bà Hồng lấy lược chải tóc rồi nhìn chồng nói:

- Nếu hồi đó tui biết ông mê đá gà và làm biếng nhớt thây, thì đời nào tui ưng ông. Xời ơi, hình ảnh cậu học trò vui tính, dễ mến của trường Phan Thanh Giản nay đã lột xác rồi.

Ông Phúc nhìn vợ chăm bẫm:

- Bà nên nhớ, ngày xưa tôi cũng bô giai quá đi chứ, tôi cũng không ngờ người đẹp Tây Đô thon thả, dịu dàng của ngày ấy bây giờ là một mụ béo chua ngoa.

Bà Hồng lườm chồng, bực tức:

- Ông cũng nên nhớ rằng, ngày ấy tui là một hoa khôi của trưòng nữ, tui cũng không ngờ cậu học trò của cụ Phan tính tình đôn hậu, hiền lành, bây giờ là một lảo già cau có, gắt gỏng, khó ưa.

Ông Phúc đến bên vợ choàng vai cười xoà:

- Khó ưa mà sống với nhau mãi đến bây giờ, chắc bà không quên cái ngày tôi lên đường nhập ngũ theo lệnh tổng động viên, bà đứng bên bờ hoa bụp khóc hết nước mắt khi tôi giã từ ra đi, lúc đó sao bà không khó ưa tôi để khỏi phải hao hụt nước mắt.

Bà Hồng mắc cở quay mặt nơi khác, miệng cười chúm chím, bỗng tiếng của Phước, con trai út trong gia đình vang lên cắt đứt hai tư tưỏng lúc nào cũng đối chọi nhau:

- Má ơi, con heo nái đẻ rồi kìa.

- Lợn sinh rồi à?

Bà Hồng lật đật chạy ra chuồng heo, vài tiếng đồng hồ sau con heo nái dẻ ra bầy heo gồm tám con, bà Hồng chép miệng:

- Con cái nhiều quá, con đực chỉ hai con.

Ông Phúc cười:

- Bởi thế lúc nào giống đực cũng quý hơn giống cái, sau khi bán hết bầy heo, tôi nghĩ bà nên dẹp quách cái chuồng này đi là vừa.

Bà Hồng nổi sùng:

- Nhờ con heo nái này ông mới có cơm ăn đó.

- Thế à, nhưng nếu con lợn này sinh ra đuợc tám con gà nòi thì tôi sẽ có phở ăn dài dài.......

Bà Hồng nguýt chồng:

- Thôi thôi… ông mau đi cắt dùm tui một mớ tàu lá chuối khô, để tối heo con chui vào đó ngủ không bị muỗi cắn.

- Tôi chỉ nghe muỗi đốt chớ chưa hề nghe muỗi cắn bao giờ.

- Ông này lý sự quá, đi mau lên.

- Trưa nắng như thế này mà bà bảo tôi đi cắt lá chuối à.

Bà Hồng bực mình, nhăn mặt:

- Ông phải phụ tui một tay chứ.

- Muốn có mấy tàu lá chuối tôi phải băng qua hai liếp dừa, giời ơi, kể ra cũng gay go đấy chứ.

- Hai liếp dừa mà gay go, xa bao nhiêu cây số?

- Ý tôi nói là nắng quá mà, đi thế nào nỗi.

- Ông thuộc loại nắng nghỉ, mưa ngủ, mát trời đi chơi.

- Ông Phúc lườm vợ.

- Bà này hay nhỉ!

Nói rồi ông đi ra hàng ba lên võng nằm đong đưa, mắt lim dim, miệng ca nghêu ngao : “Vân Tiên cõng mẹ chạy ra, đụng phải cột nhà cõng mẹ chạy vô, Vân Tiên cõng mẹ chạy vô, đụng phải cái bồ cõng mẹ chạy ra”.

Ca xong ông nhìn bà cười khà khà, bà Hồng lắc đầu chán nản, bà ra đứng nhìn trời hiu quạnh, nhìn đám mạ xanh rờn đang rạp mình theo ngọn gió tây, nhìn hàng bông bụp bên hiên nhà, những cánh bông màu đỏ tươi đang khoe sắc thắm, bông chỉ nở ban ngày đến chiều là tàn, bông bụp đẹp giản dị pha chút mộc mạc, bà thích loại bông này có lẻ nó gần gủi với miền quê, dù sao hàng bông này cũng để lại trong bà những kỷ niệm êm đềm, tha thiết, bà vẫn còn nhớ...

Hồng đạp xe tà tà qua hàng me xanh ngát, đến mùa mưa, những cây me cho ra lá non, Hồng dừng xe, kéo những nhánh thấp tuốt lá, dự định về nấu canh chua với bông súng và cua đồng, hái được một mớ Hồng lên xe đạp về, Phúc từ phía sau chạy tới:

- Hồng, chờ anh đi đã, làm gì mà chạy nhanh quá vậy?

Hồng dừng xe, Phúc đến bên Hồng:

- Anh có chuyện muốn nói với em.,

Hồng từ tốn:

- Chuyện gì vậy, anh nói đi.

- Mình tìm chỗ nào ngồi để nói chuyện.

- Đến liếp dừa có bóng mát mà ngồi. Hồng trả lời.

Hồng và Phúc dựa xe đạp vô thân cây dừa, Hồng ngồi xuống.

Phúc khoát tay:

- Để anh đi tìm vài tàu lá chuối khô mà lót ngồi cho đừng bẩn áo quần.

- Nhưng lá chuối ở cách hai liếp dừa, mắc công anh đi lấy, trời vẫn còn nắng.

- Nắng thì mặc nắng có sao đâu, đừng ngại, thương nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội mấy đèo anh cũng qua mà em.

Nói rồi Phúc phóng như bay qua liếp dừa bên kia giựt mấy tàu lá chuối mang đến cho Hồng lót ngồi. Phúc nắm tay Hồng:

- Anh đang cố học để thi đậu, nếu rớt vào lính là cái chắc.

Hồng nhìn Phúc, vài sợi tóc loà xòa trên trán, sóng mũi cao, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt thanh tú, dáng dấp thư sinh đó là mẫu người mà Hồng ước mơ.

- Em nghỉ gì về anh? Phúc hỏi.

Hồng nghiêm nghị:

- Em muốn anh lấy cho được bằng tú tài, không phải để tránh quân dịch mà để trang bị cho mình chút ít kiến thức làm bệ phóng cho tương lai về sau.

- Anh biết mà. Phúc trả lời rồi nhìn thẳng vào mắt Hồng, Hồng bối rối thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn lại, Phúc thấy Hồng có đôi mắt tuyệt đẹp, đuôi mắt dài như mắt phượng, long lanh, sâu thẳm, mỗi lần nhìn là Phúc cảm thấy ngẩn ngơ, vài sợi nắng len lỏi qua kẻ lá dừa buông xuống mái tóc óng ánh pha lẫn mùi bồ kết trinh nguyên. Hôm nay ngày rằm con nước lớn, có tiếng bìm bịp kêu ven sông pha lẫn tiếng gọi bầy của những con chim tu hú trên ngọn mù u, gió thổi mạnh, dòng sông dậy sóng, con sóng dập vào mấy bụi ô rô, cóc kèn át cả tiếng thì thầm của hai người yêu nhau, mặt trời sửa soạn đi ngủ, gió lại lao xao mấy tàu lá dừa. Hồng nhìn lên bầu trời rám hồng:

- Anh ạ, thôi mình về em còn phải lo công việc nhà nữa.

Phúc chần chừ chưa muốn về, Hồng giục, Phúc miễn cuỡng đứng lên.

- Về thì về.

Hai người đạp xe về nhà, tới hàng bông bụp Hồng dừng xe nói:

- Anh về nghỉ khỏe nha, mai mình gặp lại.

- Khoan đã.

Phúc xuống xe đến bên hàng bông bụp, ngắt vội vài bông đến cài lên tóc Hồng.

- Anh thích bông bụp lắm hả? Hồng hỏi.

- Thích chứ, hoa này xinh quá, xinh đáo để.

- Bông bụp giản dị và chân quê quá phải không anh?

- Chân quê thế nào được, trông nó to và sang trọng lắm đấy.

- Nhà anh có trồng bông này không?

- Bây giờ thì chưa nhưng anh sẽ trồng để nhớ em.

Hồng cúi đầu mắc cở:

-Thiệt không?

-Thật mà!

Phúc nhìn ra thửa ruộng cạnh bờ bông, lúa chín vàng rực một góc trời, cái hình nộm cắm giữa đám ruộng không đủ xua các loài chim từ đâu kéo đến. Phúc nhớ những ngày theo gia đình di cư vào Nam, hình ảnh quê hương miền Bắc không gói trọn trong đôi mắt cậu bé 6 tuổi, Phúc cũng không ngờ gia đình mình dừng chân bên bờ sông Hậu đất lành chim đậu và Phúc trưởng thành từ mãnh đất Hậu giang cây lành trái ngọt này.

- Anh nghĩ gì vậy? Hồng hỏi.

Phúc quay lại nhìn Hồng, mái tóc đen dài ôm bờ lưng thon thả, bàn tay dịu dàng ngắt từng nhánh bông bụp chụm lại thành một chùm rồi đưa cho Phúc:

- Tặng anh nè, về chưng trên bàn, vừa học bài vừa nhớ em.

- Vừa học bài vừa nhớ em thì làm sao anh lấy được mảnh bằng tú tài.

Phúc cười và hôn nhẹ lên má Hồng:

- Hình ảnh này cũng đủ làm cho anh nhớ suốt đời.

Hồng e-ấp quay mặt, con tim rạo rực, lửa yêu đương bốc cháy trong lòng, cả hai đang định hướng về tương lai, Phúc nhìn Hồng, Hồng nhìn Phúc, trời không gió, ngọn lúa đứng im như lắng nghe nhịp đập con tim của hai kẻ đang yêu, trời tối dần... tối dần...

Đang thả hồn theo hạnh phúc êm đềm xa xưa, bà Hồng nghe tiếng chân đi đến sau lưng, rồi ngập ngừng dừng lại:

- Mình nhìn gì thế? Ông Phúc âu yếm hỏi.

- Hôm nay bông bụp nở nhiều nên cái bờ này đỏ rực, tui thấy vui vui trong lòng.

Bà Hồng vừa cười vừa trả lời rồi bà vô cùng ngạc nhiên khi ông đưa tay lên vuốt tóc bà, ông cười lỏn lẻn:

- Mình ạ, ngày xưa tôi vuốt mái tóc đen óng ả, ngày nay tôi vuốt mái tóc muối tiêu, hình thức thì có thay đổi nhưng nội dung vẫn thế.

Bà Hồng nhìn chồng cảm động:

- Nội dung vẫn thế có nghĩa là...

Ông Phúc ôm vai vợ ngọt ngào:

- Tôi vẫn yêu mình như ngày xưa, tôi vẫn thường nhìn mình đứng đón gió bên bờ hoa bụp, bà Hồng vẫn là Hồng của thưở nào.

- Thiệt à?

- Thật mà.

- Ông cầm rựa đi đâu vậy?

- Tôi đi tỉa nhánh hoa bụp gọn gàng cho đẹp, không tỉa nhìn rối con mắt.

Nói rồi ông ngắt vội một cái hoa cài lên búi tóc của vợ và không quên đặt lên má bà Hồng một nụ hôn nồng nàn như thời trai trẻ.

Bà Hồng mắc cở:

- Quỷ nè, thằng cu Tí nó cười kìa.

[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của BPSOS: http://www.machsong.org.]

Posted on Wednesday, October 17 @ 15:44:48 EDT by ngochuynh
 
Related Links
· More about Truyện Ngắn
· News by ngochuynh


Most read story about Truyện Ngắn:
Nói Chuyện Về Ca Dao Tục Ngữ Việt Nam

Article Rating
Average Score: 0
Votes: 0

Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly

 
Copyright 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang