Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HÃY CỨU CỒN DẦU
:: ĐÒI TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đình
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đình
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ý Kiến Độc Giả
· Liên lạc tòa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· Tìm kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
Tìm Kiếm


Hit Counter
We received
27812155
page views since June 01, 2005
Người Đàn Bà Bất Hạnh

Truyện Ngắn

Hoài Anh

Tôi giật mình tỉnh dậy, nhìn sang thấy chồng vẫn còn đang ngon giấc, xem lại đồng hồ mới 5 giờ sáng. Hôm nay là Chủ Nhật, không phải đi làm, nên tôi cố nằm xuống để ngủ lạị Nhưng nằm mãi mà vẫn không chợp mắt được, giấc mơ vừa rồi cứ ám ảnh tôi mãi...

Tôi vừa nằm mơ thấy chị Maị Trước đây, tôi quen chị Mai khi cùng tị nạn ở đảọ Gia đình chị khá hạnh phúc với đứa con gái đầu lòng xinh xắn, ngoan ngoãn. Anh Quân chồng chị tuy hơi gia trưởng và rất cộc tính, nhưng được cái biết lo cho vợ con. Chị Mai là một người đàn bà hơi quê mùa nhưng hiền lành, nhút nhát. Chị sống an phận bên cạnh chồng con.



Ngày gặp lại chị tại Mỹ, chị đang mang thai đứa con thứ haị Chị bảo anh Quân không muốn chị đi làm, chỉ muốn chị ở nhà chăm lo con cáị Chị cũng an phận, vâng lời chồng ở nhà làm vợ, làm mẹ. Ðứa con thứ hai cũng là con gái nên anh Quân muốn chị sinh thêm để cầu may mong sinh được đứa con traị Sức khoẻ chị không được tốt, nhưng muốn anh vui lòng, chị cũng cố gắng. Trày trật mãi, mà vẫn chưa có được đứa thứ ba như anh chị mong muốn. Thời gian sau này, anh Quân thường viện cớ bận làm thêm nên đi vắng thường xuyên. Chị Mai cũng buồn, nhưng lại nghĩ có lẽ là do lỗi chị không sinh được con trai nên không dám trách anh.

Ngày đến bác sĩ, biết lại có thai, chị cứ khấn nguyện, mong sinh con trai cho anh vuị Khi thai được hơn 4 tháng, siêu âm được bác sĩ dự đoán sinh con trai, chị mừng lắm, về báo cho anh haỵ Anh cũng cười, nhưng thái độ có vẻ hơi gượng gạo, chừng như không để ý nhiều lắm đến cái tin mà chị ngỡ là sẽ làm anh rất đỗi vui mừng và sẽ không còn vắng nhà như trước.

Cái thai càng ngày càng lớn, mà anh Quân thì vẫn tiếp tục vắng nhà thường xuyên. Chị có hỏi, thì anh nói anh bận làm thêm. Anh có làm thêm hay không chị cũng không biết, vì tiền lương của anh cũng như tiền trợ cấp của chính phủ giúp thêm cho chị và các con anh đều giữ hết, khi nào chị cần mua gì thì anh chỉ đưa đúng số tiền cần mua chứ không bao giờ cho chị biết anh làm được bao nhiêu, nhiều hay ít. Chị cũng có thói quen không tò mò, thắc mắc gì đến công việc của chồng. Rồi chị nghe đồn anh Quân cặp kè với người đàn bà khác. Chị gạn hỏi thì anh gạt phăng. Chị tin chồng, cho là thiên hạ đặt điều thêu dệt vì ganh tị với hạnh phúc của chị, như lời anh nóị

Khi đứa con thứ ba ra đời, là con trai như ý nguyện của anh chị, tình hình vẫn không sáng sủa hơn. Anh vẫn thường xuyên vắng nhà. Tiền bạc đưa cho chị càng lúc càng eo hẹp. Ðến khi chị bắt gặp tận mắt anh đi cùng người đàn bà khác, thì gã không giấu diếm nữa mà lại càng ngang nhiên quát nạt chị, cho rằng nhiệm vụ của chị chỉ là ở nhà lo cho chồng con, chuyện đàn ông năm thê bảy thiếp là thường, chị không có quyền đòi hỏi hay thắc mắc. Rồi từ đó trở đi, gã còn công khai đi lại với người đàn bà kia, đối xử với chị rất tệ bạc, tiền chợ đưa cho chị lúc có lúc không. Có những hôm gã về nhà, chị cố gắng dùng lời ngon ngọt để khuyên nhủ, nhưng gã không nghe mà còn nổi nóng, kiếm chuyện gây gỗ và đánh đập chị.

Bạn bè thấy vậy khuyên chị nên nghĩ đến việc ly dị. Nhưng bản chất chị vốn yếu đuối, quen sống lệ thuộc vào chồng nên chị e ngại không dám nghĩ đến chuyện ly dị. Chị lại nghĩ đến ba đứa con còn nhỏ dại, một mình chị e không đủ sức lo cho các con.

Chị không biết lái xe, không biết đường xá, không biết tiếng Mỹ, không quen giao thiệp. Nếu không có chồng bên cạnh thì ai sẽ giúp chị? Mọi người khuyên chị nên nhờ đến sự giúp đỡ của Hội bảo vệ phụ nữ, hoặc gọi điện thoại cho cảnh sát khi gã đánh chị. Nhưng chị cứ lo sợ, không quen tiếp xúc với người ngoài; lại nữa, gã hăm he, nếu chị điện thoại cho cảnh sát thì gã sẽ trả thù. Chị sợ đủ thứ, sợ bà con họ hàng chê cười, sợ con cái khổ, sợ sự cô đơn, v.v.

Ngày qua ngày, chị tiếp tục chịu đựng, mong rằng sẽ có lúc gã nghĩ lạị Nhưng tình hình chỉ càng ngày càng tệ hơn. Gã đi suốt ngày, về đến nhà thì gây gỗ và đánh đập chị, rồi lại đi, không đưa cho chị một đồng nào để mua thức ăn cho con. Chị không biết phải làm sao, đành phải gọi điện thoại, nhờ tôi đến giúp.

Bẵng đi một thời gian, tôi bận rộn công việc nên không đến thăm chị, phần cũng vì tôi ngại gặp Quân; ngày xưa gặp nhau chào hỏi vui vẻ, bây giờ thấy gã đối xử với chị như vậy tôi cũng đâm ra oán hận gã, tránh không muốn gặp để khỏi phải cảm thấy khó chịu khi chạm mặt nhaụ Không thấy chị gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, tôi cũng đinh ninh là có lẽ mọi chuyện cũng ổn rồị

Tình cờ một hôm gặp chị ở một ngôi chợ Việt Nam. Ðầu chị cạo trọc, gương mặt hốc hác, thay đổi đến mức tôi suýt không nhận rạ Nghe chị nói trong làn nước mắt, chị khóc sao đời chị khổ quá, chắc chị không sống nổị Chị nói, vì chị không biết đường xá gì hết, mà thức ăn và sữa cho con ở nhà đã cạn, khi nãy chị đã đánh liều gọi đại một chiếc taxi để đưa chị đến chợ Việt Nam, rồi chạy vào đây mượn tạm số tiền của một người chủ shop quen biết với gia đình chị một số tiền để trả cho người tài xế, rồi lại xin người chủ shop đó được thiếu một số tiền lớn nữa cho việc mua thức ăn cho cả tuần. Người chủ shop này cũng rất tốt, biết hoàn cảnh chị nên đã cho chị thiếu như vậy nhiều lần rồi; chị cứ mua thiếu, hẹn sẽ trả sau, mà đến nay số tiền thiếu đã rất nhiều nhưng chồng chị vẫn chưa chịu đưa tiền cho chị trả lại cho người tạ Tôi nghe, thương cho đời chị, khuyên chị nên liên lạc với Hội bảo vệ phụ nữ bị bạo hành để được giúp đỡ, nhưng chị không nghe, bảo rằng chắc chẳng ai giúp được chị đâu, chỉ có cái chết may ra mới giải thoát khỏi cảnh khổ sở nàỵ Tôi đưa chị về nhà, không ngờ đó là lần cuốị

Vài hôm sau, nghe bạn bè gọi điện thoại báo tin chị qua đời vì uống thuốc quá liều để tự vẫn. Tôi bàng hoàng, một cảm giác ân hận vì thấy chị tuyệt vọng mà không tìm cách giúp đỡ ngaỵ Mà rồi tôi lại tự tìm cách an ủi, vì rằng đã nhiều lần đề nghị chị tìm đến sự giúp đỡ của Hội, mà chị không bằng lòng, một mình tôi có lẽ cũng không thể làm được gì hơn để giúp được cho chị.

Ðám tang của chị người ta tặng tiền phúng điếu rất nhiều, vì ai cũng thương cảnh ba đứa con còn nhỏ mồ côi Mẹ. Nhìn cảnh hai đứa lớn xì xụp khóc bên quan tài Mẹ, đứa nhỏ nhất mới hơn một tuổi khóc vì đói sữa, không ai cầm được nước mắt.

Sau đám tang, nghe nói tiền phúng điếu cũng được nhiều, phần vì thấy chồng chị bạc bẽo khiến gây ra cái chết cho chị, nên những người vì thương hoàn cảnh chị đã cho chị thiếu nợ trước đây có đến đưa giấy thiếu nợ của chị để đòi lại phần tiền chị thiếu, nhưng Quân nhất định không chịu trả, viện cớ chuyện vợ gã làm không liên quan gì đến gã. Thấy gã ngang ngược, người ta cũng ngán ngẩm không muốn gây chuyện lôi thôi nên đành chịu thiệt.

Chị Mai mất đã hơn nửa năm nay, và đêm qua tôi nằm mơ thấy chị. Trong mơ, tôi thấy chị đến tìm, ăn mặc rách rưới, khổ sở. Chị khóc, bảo tôi chị ân hận vì ngày xưa không nghe lời tôi, không chịu nhờ đến sự giúp đỡ của các tổ chức bảo vệ phụ nữ; chị cứ tưởng chết là hết, là giải quyết được mọi chuyện. Nào ngờ bây giờ mới thấy là sai lầm. Chị chết đi, vì chị tự tử nên hồn không siêu thoát được, cứ phải loanh quanh vất vưởng rất khổ sở. Trong giấc mơ, tôi thấy chị dẫn tôi đi theo chị, bước vào một ngôi nhà tồi tàn, tối tăm và chật chộị Chị có vẻ như đang sợ hãị Chị dẫn tôi vào sâu trong bếp rồi khóa chặt cửa chính, nói chuyện nhỏ như đang sợ có người biết chị ở đây vậỵ Trong nhà trống trơn không thấy có đồ vật gì. Trên tay chị lúc đó đang cầm chai nước ngọt Coca Cola, chị bảo với tôi là mấy tuần nay chị không có gì để ăn uống, khát nước quá nên khi nãy chị đã lén lấy cắp chai nước ngọt này để uống. Chị bảo chị chết đi, nhìn cảnh con cái sống với mẹ ghẻ bị ngược đãi khiến chị đau lòng mà không giúp gì cho con được. Phần chị thì vì ngày xưa lúc sống mang nợ người ta nhiều mà chưa chịu trả nên đến giờ chết đi mà cứ bị quỷ sứ đến đòi nợ, hành hạ chị rất đau đớn.

Chị nói đến đó, thì nghe có tiếng ầm ĩ bên ngoài, chị sợ quá, nép vào sau lưng tôi như tìm cách trốn tránh. Lát sau cánh cửa bị giật sập rồi một đám người đàn ông mặt mày dữ tợn tiến vàọ Họ kéo đầu chị rồi đánh đập, đòi chị trả tiền thiếu nợ. Chị khóc lóc, van xin, nhưng họ không động lòng, cứ lôi đầu chị và đánh tàn nhẫn, xong rồi cả bọn kéo nhau đi sau khi bắt chị hứa phải trả cho xong nợ. Chị Mai sụt sùi khóc, nói cho tôi biết đó là đám người được sai tới để đòi món nợ mà chị đã thiếu lúc còn sống. Chị nhờ tôi đến xin những người mà chị còn thiếu nợ họ trước đây làm lễ cúng để đồng ý xoá cho chị những món nợ thì chị mới được yên. Tôi hứa sẽ giúp chị. Rồi nhìn đồng hồ thấy cũng đã 5 giờ chiều, tôi xin phép chị được về để còn lo cơm nước cho chồng con. Chị bảo để đưa tôi về., Tôi chưa kịp hỏi chị lấy xe đâu để chở tôi và chị biết lái xe hồi nào thì bỗng giật mình vì bị chị xô một cái rất mạnh taỵ

Tôi choàng tỉnh, nhìn đồng hồ cạnh giường ngủ chỉ đúng 5 giờ sáng! Tôi không ngủ lại được cho đến khi trời sáng hẳn. Ði lễ Chủ Nhật xong, tôi cùng chồng con đến nhà chị xem bọn nhỏ sống ra saọ Từ ngày chị mất đi, vợ chồng tôi tránh không muốn gặp mặt Quân nên cũng không lui tới đó nữạ Ðến nơi, thấy đứa lớn đang lo cho đứa nhỏ ăn uống, mặt mũi bọn nhỏ nhem nhuốc, gầy gò.

Quân và cô vợ sau còn ngủ nướng chưa dậỵ Nhìn bàn thờ chị, khói nhang nguội lạnh, ly nước trên bàn thờ khô cạn không còn giọt nào mà cũng không ai buồn rót thêm. Thảo nào trong cơn mơ chị bảo chị bị bỏ đói, không có gì để ăn uống. Tôi bày trái cây và vài món ăn lên bàn và rửa ly, rót nước để lên bàn thờ cho chị. Tôi thắp cho chị nén hương, trò chuyện với bọn nhỏ một chút rồi đi ngaỵ Tôi sợ phải ở lại nhìn cảnh những đứa con tội nghiệp của chị Mai, thấy mủi lòng mà lại không thể giúp ích gì được cho chúng!

Trên đây là một câu chuyện có thật, được viết lại theo lời kể của một người bạn. Mong rằng những ai trong cảnh bế tắc xin đừng tự huỷ hoại mình mà hãy tìm đến với chúng tôị

Posted on Tuesday, February 01 @ 12:56:28 EST by ngochuynh
 
Related Links
· More about Truyện Ngắn
· News by ngochuynh


Most read story about Truyện Ngắn:
Nói Chuyện Về Ca Dao Tục Ngữ Việt Nam

Article Rating
Average Score: 0
Votes: 0

Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly

 
Copyright 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang