Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HÃY CỨU CỒN DẦU
:: ĐÒI TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đình
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đình
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ý Kiến Độc Giả
· Liên lạc tòa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· Tìm kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
Tìm Kiếm


Hit Counter
We received
27815444
page views since June 01, 2005
MS70 - 05/08: Đọc Thơ Tháng Tư

Truyện Ngắn

Hoàng Lan Chi

LTS: Hà Huyền Chi là một nhà thơ lớn của thập niên 60-70. Bộ phim nổi tiếng "Người tình không chân dung" đánh dấu sự nghiệp điện ảnh của ông. Xin xem bài thơ của người lính mũ đỏ HHC với cảm nhận của Hoàng Lan Chi để cùng tuởng niệm về tháng Tư lịch sử!

Tháng tư, mùa hoa phượng đỏ ở quê nhà với tiếng ve sầu râm ran… Thoắt đó, đã bao tháng tư qua đi nhưng lòng tôi không bao giờ quên tháng tư năm ấy.



Tháng tư năm nay, tôi không ở Sài Gòn để nghe ve sầu rả rích gọi hè để bốc khói vì cái nóng tháng tư mà ở thủ đô hoa đào. Trời lạnh, gió thổi từng cơn buốt giá và rừng phong trụi lá. Vô tình tôi đọc bài thơ trong "mail box". Thấy lòng xúc cảm.

Ngay đoạn đầu, chữ "nhói" đã làm tôi đau. Ừ, nhói như một con dao đâm vào tim ta. Nhà thơ khởi sự bài thơ về tháng Tư kỷ niệm xưa với câu thơ rực lửa:

Nhói ở tim ta, lửa tháng tư
Một triệu hùng binh vội cuốn cờ

Ôi, một quân đội hào hùng mà vì sao vội cuốn cờ? Tôi đã chứng kiến tháng tư ấy. Trời bỗng dưng u ám và thành phố hỗn loạn...

Đoạn thứ hai, nhà thơ mô tả rất đúng tình trạng bấy giờ: sự tuẫn tiết của các tướng Nguyễn Khoa Nam, Lê văn Hưng…

Dăm ba Hoàng Diệu đền ơn nước

Sự ví von các vị tướng tá với Hoàng Diệu làm tôi thú vị. Là một điều nhắc cho tuổi trẻ Việt Nam, Hoàng Diệu tuẫn tiết với thành ra sao? Ai là Hoàng Diệu của những ngày tháng tư năm xưa?

Những câu thơ sau nói lên đủ hình ảnh của Sài Gòn: bến tầu và phi cảng tràn ngập nguời, còn cổng Toà Đại Sứ Hoa Kỳ thì chen chúc nhau!

Dăm ba Hoàng Diệu đền ơn nước
Một đám Sao tàn lặn rất nhanh
Phi cảng, bến tầu chui chẳng lọt
Cổng tòa đại sứ nhặng bu quanh

Đoạn ba, nhà thơ vẽ lên một hình ảnh kinh hoàng của cuộc chiến di tản:

Phi cơ bốc cháy như tên lửa
Người nhảy không dù, Thượng Đế ơi!

Phi cơ bị bắn đã bốc cháy rực lửa trên vòm trời Sài Gòn yêu dấu và đã có bao nguời nhảy khỏi hơi nóng để thà chết vì độ cao thay vì đốt cháy?

Hai câu tiếp nối là lời thú tội thẳng thắn, không chối quanh co:

Da ngựa bọc thây, ta đã hứa
Ai dè phút cuối cũng ra khơi

Tôi nghiêng mình cảm phục những vị anh hùng đã tuẫn tiết nhưng tôi cũng không lên án khi quân ta chạy trốn! Có gì là hèn nhát đâu. Quân tử mười năm trả thù không muộn cơ mà. Phải bảo toàn lực lượng chứ. Chết không đúng lúc cũng không phải là điều hay. Nhà thơ đã hứa "da ngựa bọc thây" đền nợ nước nhưng phút cuối cũng đành ra khơi!

Lòng tôi chùng xuống với bao chua xót khi đọc bốn câu thơ kế. Phũ phàng lắm. Nhưng sự thực đắng cay nào cũng là sự thực. Bao tướng tá đã nuôi chí trở về nhưng than ôi, "cộng đồng trét bùn và chụp mũ chẳng nương tay". Tôi đang tự hỏi, những con nguời quốc gia chân chính có thái độ ấy không. Sự chụp mũ vô tội vạ lên đầu nhưng kẻ trái ý mình. Quả là một chua xót mà nhà thơ dám vạch ra vào tháng tư này.

Bao năm nuôi quyết tâm quang phục
Mài mũi thù kia, mũi hận này
Chiến hữu, cộng đồng, nhiều đớn nhục
Trét bùn, chụp mũ chẳng nương tay

Mấy câu tiếp nối là một sự mỉa mai. Mỉa mai nhưng theo tôi là đúng. Quá nhiều Hội Đoàn, Văn Bút mà không hề đoàn kết. Chỉ chia rẽ và nguời nào cũng tự cho mình là trời con – quái kiệt!

Hai mươi năm lẻ hô đoàn kết
Mà vẫn hoài chia rẽ đó thôi
Ta có hơi nhiều tay quái kiệt
Hội đoàn,Văn Bút lắm tanh hôi

Bốn câu cuối, nhà thơ lại thủ thỉ với nguời tình: tháng tư sầu tủi, em đừng trách ta khật khùng – lòng ta sắt đá với ai chứ với em thì nhũn như bông.

Tôi không thich bốn câu cuối này. Bài thơ tháng tư đang rực lửa, đang đắng cay, đang chua xót, đang vẽ lại cho hậu sinh ngày lịch sử ấy với "một triệu hùng binh vội cuốn cờ", với vài Hoàng Diệu đền nợ nước và vạch ra cái thực trạng của cộng đồng là sự chia rẽ, chụp mũ thì đoạn kết, nếu là tôi, sẽ là một lời kêu gọi!

Kêu gọi gì ư, thì hãy sát vai nhau, cùng đoàn kết vì:
Này công dân ơi, đứng lên đáp lời sông núi
Đồng lòng cùng đi, hy sinh tiếc gì thân sống
Vâng, đồng lòng đi, đồng bào của tôi ơi!

[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển: http://www.machsong.org.]

Posted on Wednesday, April 30 @ 11:18:18 EDT by ngochuynh
 
Related Links
· More about Truyện Ngắn
· News by ngochuynh


Most read story about Truyện Ngắn:
Nói Chuyện Về Ca Dao Tục Ngữ Việt Nam

Article Rating
Average Score: 0
Votes: 0

Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly


Associated Topics

Tuổi Hạc


 
Copyright 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang