Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HÃY CỨU CỒN DẦU
:: ĐÒI TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đình
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đình
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ý Kiến Độc Giả
· Liên lạc tòa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· Tìm kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
Tìm Kiếm


Hit Counter
We received
27810524
page views since June 01, 2005
MS59 - 06/07: Làm Cha

Mái Ấm Gia Đình

Quyên Di
Hôn Nhân và Mái Ấm Gia Đình

Xã hội nào cũng có những điểm tốt và những điểm không tốt, xã hội Mỹ cũng thế. Nhưng người ta phải nhận rằng nước Mỹ có những tập tục và tâm tình rất đẹp, như việc đặt ra những ngày biết ơn những người đã làm ơn cho mình, trong đó rõ rệt nhất là Mother’s Day và Father’s Day.



Trong dịp mừng lễ Các Người Cha, người viết cầu chúc quý ông không những có một ngày lễ Father’s Day được vợ yêu con quý, mà suốt cuộc đời quý ông đều được như thế. Đó là một phần thưởng mà quý ông xứng đáng được hưởng, vì thiên chức làm chồng, làm cha. Làm người gia trưởng đành rằng cao quý nhưng đem lại không ít những khổ nhọc và chắc chắn rất nhiều hi sinh, mà chỉ những ai có tấm lòng quảng đại, cao thượng mới có thể chu toàn được.

Riêng với những người con, mà chúng ta ai chả là con, người viết muốn nhân dịp này nhắc lại tâm tình chúng ta nên có và cần có đối với người cha thân kính của mình.

Khác với mẹ là người tình cảm và dịu dàng, cha là người thiên về lý trí và có vẻ như cứng rắn. Có như thế thì mới là chỗ nương tựa cho cả gia đình được. Trong văn chương cổ, mẹ được ví như cây huyên hoa vàng mềm mại trồng trước cửa phòng, còn cha được ví như cây xuân, (mà nhiều người đọc lầm ra cây thung) cao lớn vững chãi trồng ở trong sân, toả bóng phủ rợp khắp nhà. Khi con than thở “xuân huyên hai cội đã già” là có ý nói cha mẹ đều đã trọng tuổi.

Bởi vì cha thiên về lý trí, tính tình cứng rắn nên cũng có thể cha ít biểu lộ tình cảm ra bên ngoài cho con thấy. Chẳng riêng gì người cha trong xã hội Á Đông tính tình như thế, mà nhiều người cha ở các nước Tây phương cũng giống như vậy.

Chúng tôi xin thác lời một bà mẹ nói với con cái của bà về người cha của chúng.

“Con ạ,
Đôi khi con thầm trách là ba con khó hiểu và tình cảm khô khan. Là người ở bên cạnh ba con suốt gần ba mươi năm, chia sẻ với ba con mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống, mẹ có đủ tư cách để nói với con rằng: nếu nói rằng ba con khó hiểu thì điều ấy đúng, nhưng nếu nói rằng ba con là người tình cảm khô khan thì điều đó hoàn toàn sai. Ba con không khô khan về tình cảm đâu; ba con chỉ không biểu lộ tình cảm ấy ra bên ngoài như một số người khác thôi. Cũng chính vì thế mà ba con trở nên khó hiểu.

Nhưng mẹ thì hiểu được ba con. Đôi khi con hỏi mẹ, vừa có ý thương yêu vừa có ý trách móc, là tại sao mẹ lại có thể ở được với ba con suốt gần ba mươi năm như thế này. Con ạ, mẹ làm được điều ấy, hạnh phúc mà làm điều ấy, vì mẹ hiểu ba con. Mà khi đã hiểu rồi, thì mẹ thấy ba con là một người đàn ông rất đáng yêu.

Có một điều mẹ không nói ra thì con cũng biết, là suốt ngần ấy năm dài chung sống, chưa bao giờ ba con mời mẹ đi dùng cơm tối ngoài tiệm, một bữa ăn sang trọng, thơ mộng và lãng mạn, có ánh nến lung linh trên bàn và có nhạc dìu đặt. Cũng không bao giờ ba con đưa mẹ đi chơi du thuyền trong mùa nghỉ hè, để hai người đứng trên boong tàu dựa vai nhau, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn trên biển cả. Khi hai người đi đâu chung với nhau, ba con không có cử chỉ lịch lãm mở cửa xe cho mẹ bước xuống, mở cửa phòng cho mẹ đi vào, kéo ghế cho mẹ ngồi một cách điệu nghệ. Con ạ, tính mẹ mơ mộng, thích những hình ảnh ấy lắm. Thế nhưng dù không được như vậy, mẹ vẫn biết và vẫn cảm thấy là ba con yêu mẹ lắm.

Bởi vì ba chứng tỏ tình yêu của ba không bằng lời nói, không bằng vài dịp đặc biệt trong năm, nhưng bằng sự chăm sóc mẹ thường xuyên trong cuộc sống hằng ngày.

Có thể con không biết nhưng mẹ biết rõ, là không bao giờ mẹ lâm vào tình trạng xe mẹ bị nằm đường, vì cứ mỗi cuối tuần là ba con chăm sóc chiếc xe của mẹ. Ba đổ thêm nước, thay nhớt, kiểm soát thắng xe, bơm bánh xe, xem lại bình điện, thử các bóng đèn. Khi biết chắc tất cả đều hoàn hảo, ba con mới yên tâm làm việc khác. Con ạ, những lúc ấy nhìn ba con lem luốc, tay chân quần áo dính đầy dầu mỡ, mẹ thấy đẹp hơn và đáng yêu hơn hình ảnh người đàn ông chải chuốt, ăn mặc đỏm dáng, dẫn vợ hay người tình đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng.

Có thể con không biết nhưng mẹ nói với con một điều mẹ không hề biết, mà mẹ không xấu hổ, đó là mẹ không biết đổ xăng xe. Vì việc ấy ba con đã lo cho mẹ rồi. Bình xăng của xe mẹ luôn luôn đầy. Mẹ lên xe là cứ việc bật cho máy nổ và chạy một cách yên tâm. Con ạ, nghĩ đến điều ấy thì mẹ thấy ba đẹp và đáng yêu hơn người đàn ông nào đó dựa vai người tình trên boong tàu, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn trên biển.

Có thể con không biết nhưng mẹ biết rõ, là tất cả những bức tranh và ảnh chụp trên tường nhà mình đều do tay ba con treo lên cả. Mẹ thích tranh ảnh. Mỗi khi mẹ có một bức mới thì chính ba con loay hoay bắc ghế, đóng đinh lên tường vào những chỗ thích hợp và treo những bức tranh ấy lên. Có một lần ba con nện búa vào tay thay vì vào đinh, thế mà ba con không hề nhăn nhó cũng không hề nổi nóng. Con ạ, nhớ đến cảnh ba con loay hoay leo lên ghế đóng đinh treo tranh cho mẹ thì mẹ thấy ba con đẹp hơn người đàn ông thanh lịch nào đó mở cửa xe, mở cửa phòng và kéo ghế cho vợ hay cho người tình nhiều lắm.

Con ạ, cũng với một thứ tình cảm thể hiện bằng hành động trong cả đời sống chứ không bằng lời hay bằng cử chỉ bên ngoài, ba con cũng đã săn sóc con thật chu đáo.

Có thể con không nhớ nhưng mẹ nhớ rất rõ, lúc con lên năm tuổi và bị một cơn bệnh nặng. Khi ấy không đêm nào là ba con không thức trắng ở bên cạnh con, chăm chú theo dõi từng hơi thở của con, lo lắng và vui mừng theo nhiệt độ lên xuống của con. Mỗi khi con mở mắt nhìn thì ba con mỉm cười thật hiền với con. Sáng ra con thực sự thức giấc thì không thấy ba con đâu mà chỉ có mẹ. Ba đã đi làm từ sáng tinh mơ sau cả một đêm không ngủ.

Có thể con không nhớ nhưng mẹ nhớ rất rõ, lúc con bước vào tuổi vị thành niên. Con vui chơi bạn bè, con bước vào nhà như một người xa lạ, nhiều lúc con nhìn ba mẹ với một ánh mắt oán ghét và thù hận. Ba con lặng thinh không nói một lời. Buổi tối ba con âm thầm cầu nguyện xin Thượng Đế soi sáng và giữ gìn con. Con thấy ba không nói thì tưởng ba lạnh nhạt với con. Nhưng có những tối con đi chơi về muộn mà không báo trước, ba lái xe đi tìm, xông vào bất cứ nhà quen nhà lạ nào mà ba nghĩ con ở trong đó. Bị người ta lớn tiếng hay xua đuổi, ba vẫn lặng thinh. Khi ra xe, mẹ thấy khoé mắt ba có giọt lệ. Mẹ biết ba khóc không phải vì tủi thân mà vì lo cho con.

Có thể con không nhớ, nhưng mẹ nhớ rất rõ, ngày con ra trường trung học. Những nét rạng rỡ hiếm có xuất hiện trên khuôn mặt ba con. Ba con nhìn con hãnh diện và âu yếm. Và buổi chiều trong lễ ra trường của con, khi con bước lên bục nhận văn bằng, thì ở hàng ghế thân nhân, ba con đã ghé tai mẹ mà nói: “Con nó đã nên người.”

Và cứ thế, con ạ, ba con đã ở bên mẹ và bên con, sẵn sàng đưa vai ra gánh lấy những gánh nặng nề cho mẹ con mình được an hưởng, đưa lưng ra đón lấy những khó khăn để mẹ con mình được nhẹ nhàng, chịu đựng những đắng cay chua xót của cuộc sống để mẹ con mình được ngọt bùi, rơi những giọt nước mắt âm thầm trong đêm để mẹ con mình được tươi cười vui thoả. Và bởi vì ba con vẫn không nói, không biểu lộ, nên con vẫn không biết là ba con yêu thương con đến thế nào.

Con ạ, người ta thường nói hình ảnh đẹp nhất trong đời là hình ảnh bà mẹ ôm con. Nhưng với riêng mẹ, hình ảnh đẹp nhất của cuộc đời lại là hình ảnh người bố to lớn dềnh dàng ôm đứa con nhỏ bé với đôi tay vụng về, nhưng cặp mắt ánh lên tia sáng ấm nồng yêu thương và tràn đầy hi vọng.

Bởi thế, con ạ, vì tất cả những điều mẹ vừa kể ra với con và tất cả những điều mẹ không kể ra hết được, con hãy hiểu rằng ba con yêu thương mẹ con mình lắm. Để rồi buổi tối hôm nay, con đừng ngại ngần cầm lấy bàn tay chai sạn của ba con hay ôm lấy đôi vai cứng rắn của ba con mà nói rằng: “Ba ơi, con biết ba rất yêu con, và con cũng yêu ba lắm.”

Người viết nghĩ rằng mỗi một ông bố đều thấy nơi mình một chút gì đó giống ông bố trong lời chia sẻ trên.

Mạch Sống 59 - Tháng 6

Posted on Thursday, May 31 @ 12:23:27 EDT by ngochuynh
 
Related Links
· More about Mái Ấm Gia Đình
· News by ngochuynh


Most read story about Mái Ấm Gia Đình:
Cha Mẹ Tìm Hiểu Tâm Lý Con Gái Trong Nhà

Article Rating
Average Score: 0
Votes: 0

Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly


Associated Topics

Mái Ấm Gia ĐìnhBạo Hành Gia ĐìnhThế Hệ Trẻ


 
Copyright 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang